Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1879: Huynh Muội Cùng Ra Trận 2

Chương 1879: Huynh Muội Cùng Ra Trận 2Chương 1879: Huynh Muội Cùng Ra Trận 2
Một khi đạt được chức vị Thánh nữ, sớm muộn gì quyền uy của gia chủ Trình gia cũng sẽ thuộc về mẫu tử họ dễ như trở bàn tay.
Trình Thanh Tuyết hiểu ý nương mình, liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu rồi giận dữ đi vào.
Hôm nay, ai cũng đừng hòng giành chức vị Thánh nữ với nàng tai
Trình Liên và Tạ Vân Hạc bị vả mặt, cuối cùng vẫn không được như mong muốn.
Phía đông nam của điện Thánh Mẫu có một đàn tế được xây bằng gạch và đá, muốn lên phải leo bậc thang, chân đế hình vuông, đàn tế trên các bậc thang có hình tròn, mang nghĩa trời tròn đất vuông.
Hai bên bắc và nam của đàn tế được dựng một cái mái che nắng, có bày sẵn ghế ngồi.
Phía nam là chỗ ngồi của hoàng thất Nam Cương, bốn gia tộc và tám bộ lạc lớn, phía bắc là chỗ của các chư vị trưởng lão, trưởng xứ của điện Thánh nữ.
Hai mươi thí sinh xếp theo thành tích từ cao xuống thấp, đang xếp hàng chờ đợi ở lối vào các bậc thang bên dưới đàn tế.
Người đứng đầu tiên là Doãn Tiểu Điệp.
Tô Tiểu Tiểu đứng thứ mười một ở vòng hai.
Còn về Trình Thanh Tuyết, Cơ Nhu Thục và Nhạc Thanh Hoan, họ lần lượt đứng thứ hai, thứ tư và thứ sáu.
Ở vị trí thứ ba và thứ năm là thiên kim của tám bộ lạc lớn.
Mấy ngày qua, Tô Tiểu Tiểu đã biết được rất nhiều điều về tình hình của Nam Cương từ Toàn thúc. Nam Cương vốn dĩ là một tiểu quốc do nhiều bộ lạc hợp thành. Các bộ lạc lớn thôn tính các bộ lạc nhỏ, cuối cùng hình thành nên tám thế lực hùng mạnh.
Phần lớn quân quyền ở Nam Cương đều nằm trong tay tám bộ lạc lớn.
Bốn gia tộc lớn là những người hỗ trợ tiền nong cho tám bộ lạc kia.
Điều này nghe có vẻ hơi khó tin nhưng đó là Nam Cương thực thụ nhất.
Nam Cương vương muốn xuất quân thì phải được sự ủng hộ của tám bộ lạc lớn.
Tám bộ lạc lớn muốn đánh nhau, thì phải dựa vào bốn gia tộc lớn cung cấp quân lương.
Có vẻ như nếu muốn ngăn chặn tham vọng của Nam Cương Vương, có thể bắt đầu từ bốn gia tộc lớn.
Tô Tiểu Tiểu liếc nhìn chỗ ngồi ở phía nam.
Có rèm che chắn nên không nhìn rõ người bên trong, chỉ có thể đoán nơi nào là Doãn gia, nơi nào là Cơ gia và Nhạc gia từ những tấm bảng treo trên mái che nắng.
Chỗ ngồi của Trình gia trống trơ. Ngoài ra, ở giữa còn có một tấm rèm ngọc nhuyễn cực kỳ sang trọng, hẳn là nơi ngồi của hoàng thất Nam Cương.
Nghe Công chúa Huệ An nói, sứ thân từ Nam Cương đến Đại Chu cầu thân, cũng không biết là câu thân cho vị hoàng tử nào, là đích xuất đại hoàng tử hay là vương tử của các phi tân được sủng ái.
Bên kia, Lâu trưởng lão cũng dẫn một công tử nào đó trông rất anh tuấn ngồi ở phía bắc.
Ánh mắt của vài trưởng lão rơi vào khuôn mặt tuấn mỹ của Tô Huyên, tất cả đều sửng sốt trong giây lát.
Cơ trưởng lão chậm rãi nói: "Lâu trưởng lão, vị này là..."
Lâu trưởng lão đáp: "À, là một trong các điệt tôn của ta, người đứng phía sau là tiểu thư đồng của nó."
Tô Huyên là người có học thức, nho nhã và hiền lành, còn tiểu thư đồng kia thì trông bình thường, có đôi mắt rất linh động.
Cơ trưởng lão không nhịn được nói đùa: "Từ khi nào mà ngài lại có điệt tôn anh tuấn như vậy? Ta chưa từng nghe ngài nhắc đến, ngài vẫn luôn giấu nhẹm đứa trẻ đi, chẳng lẽ ngài sợ khi đứa trẻ đến Vương Đô sẽ bị các thiên kim tiểu thư giành về làm nữ tế sao?"
Lâu trưởng lão cười liếc nhìn Tô Huyên: Tha rằng cướp đi thật thì tốt rồi, kẻo cả ngày cứ gây rắc rối cho thân già này.
"Bái kiến các vị trưởng lão." Tô Huyên ôm quyền hành lễ.
Điện Thánh Nữ tuy rằng không gần gũi nam nhân, nhưng có ai lại không thích một hậu bối ôn nhuận như ngọc, tri thư đạt lý như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận