Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2623: Thành Chủ Nhận Nhi Tử 4

Chương 2623: Thành Chủ Nhận Nhi Tử 4Chương 2623: Thành Chủ Nhận Nhi Tử 4
Chung Nhan từng là tỳ nữ thân cận bên cạnh lão phu nhân, bà ta thông minh lanh lợi nên được lão phu nhân vô cùng sủng ái.
Trước khi Lão phu nhân lâm chung đã giao bà ta cho Vân Hi.
Sau này Vân Hi bị thương nên muốn đến Tiêu Sơn dưỡng thương, bà ta lại tới bên cạnh Vân Sương.
Vân Hi giả chết rời khỏi Bách Hoa Cung rồi bí mật sinh con là chuyện mà bà ta cũng không biết rõ.
Nhưng Vân Sương đột nhiên giả có thai nên bà ta đã phát giác ra.
Cái bụng giả của Vân Sương là do chính tay bà ta may.
Về sau Vân Sương ôm một đứa trẻ từ bên ngoài về rồi tuyên bố là cốt nhục của mình.
Bà ta là tâm phúc của Vân Sương nên cũng không dám hỏi đứa trẻ đó từ đâu ra.
Về sau, bà ta quen một nhà thuyền ở bên ngoài đảo nên muốn cùng đối phương rời khỏi đảo sinh sống, Vân Sương lập tức đồng ý.
Chỉ là không ngờ tới...
Bà ta không dám nhìn thẳng Cung Chủ mà chỉ áy náy cúi đầu.
Vân Tuyết đắc ý nói: "Chung Nhan, những chuyện năm đó người biết đều nói hết ra đi, ngươi yên tâm, có mấy vị trưởng lão làm chủ cho ngươi, ngươi sẽ không có việc gì đâu."
Cung Chủ vô cùng đau lòng nói: "Chung Nhan, ngươi đã từng đồng ý với ta cái gì?"
"Cung Chủ... thật xin lỗi... thật xin lỗi..."
Chung Nhan khóc lóc đem chuyện Vân Sương giả mang thai nói ra.
Hiện trường lâm vào khoảng yên lặng chết chóc.
Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy trên mặt Vân Tuyết không thể che giấu sự đắc ý, và nỗi thất vọng bị phản bội trong mắt Cung Chủ.
Có phải trong lòng Cung Chủ đã có một nỗi ân hận lướt qua khi ngày trước không giết chết Chung Nhan để diệt khẩu?
Rất nhanh Tô Tiểu Tiểu đã có đáp án.
Dù cho một lần nữa, Cung Chủ cũng sẽ không lựa chọn dùng phương thức diệt khẩu để bảo vệ bí mật.
Nếu bà ấy làm vậy thì chắc chắn đó không phải là bà ấy.
Người sai là Chung Nhan, là Vân Tuyết chứ không phải là lương tâm của bà ấy.
"Mẫu thân." Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay lạnh buốt của Cung Chủ.
Vân Tuyết chế giêu nói: "Thừa nhận đi Vân Sương, đại nhi tử ngươi ôm từ bên ngoài về là con hoang, tiểu nhi tử của ngươi chắc hẳn cũng là như vậy. Không phải, vì đề phòng phát sinh chuyện như hôm nay nên ngươi đã đem vị trí Thiếu Cung Chủ đổi cho tiểu nhi tử của người từ lâu rồi."
Lúc này Vân Tuyết rất cơ trí, bà ta đã bắt được mấu chốt trong đó.
Bà ta nói tiếp: "Bốn vị trưởng lão, Bách Hoa Cung là tâm huyết của Vân gia chúng ta, các ngươi nhẫn tâm để nó rơi vào tay một đứa con hoang sao? Ta biết, năm đó ta bị trục xuất khỏi Bách Hoa Cung, quả thật trong chuyện đó có chút hiểu lầm nhưng trôi qua nhiều năm như vậy rồi muốn có chứng cứ cũng rất gian nan, ta có được minh oan hay không thì ta cũng không còn quan tâm nữa. Nhưng nhi tử của ta là huyết mạch chân chính của Vân gia, con của Vân Sương là con hoang, vậy ai càng thích hợp kế thừa Bách Hoa Cung, hẳn là các trưởng lão đã có quyết định rồi nhỉ?"
Đương nhiên Bách Hoa Cung không thể rơi vào trong tay người không rõ lai lịch.
Bốn vị trưởng lão nhìn về phía Cung Chủ.
Nghi trưởng lão nói: "Cung Chủ, xin người cho chúng ta một lời giải thích."
Kỳ trưởng lão nói: "Không đúng rồi, Thiếu Cung Chủ lớn lên có gương mặt giống người của Vân gia, sao không phải người của Vân gia được chứ?"
Vân Tuyết sớm đã nhận định Vân Lẫm là con hoang, đương nhiên bà ta không để ý đến giá trị của câu nói này: "Trên đời người giống người nhiều đến thế? Giống thì đã sao? Các vị trưởng lão không tin thì ta cũng có đưa theo bà đỡ nữa, chỉ cần kiểm tra một chút là biết nàng ta có từng con hay không thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận