Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 860: Toàn Bộ Sa Lưới 1

Chương 860: Toàn Bộ Sa Lưới 1Chương 860: Toàn Bộ Sa Lưới 1
Kể cả các ngươi nói là ta đưa cho, ta cũng không sợi
Ai sẽ tin mấy lời đám nít ranh nói chứ? Ai mà không biết giữa hai nhà có mối thù, không chừng là do người lớn trong nhà các ngươi xúi giục nữa đấy!
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, Ngô chưởng quầy lộ ra một nụ cười đắc thắng.
Vả lại tục ngữ nói rất đúng, vui quá hoá buồn.
Ông ta không để ý, cũng không nhìn thấy phía trước có bậc thang, ông ta trượt chân, cả người lăn xuống.
"Ai da—"
Khuụcl
Gay chân rồi...
Giây tiếp theo, ba cái đầu nhỏ tròn đứng chắn tâm nhìn của ông ta.
Tiểu Hổ nghiêng đầu: "Ông đã làm phiền (tìm ra) bọn ta rồi!"
Ngô chưởng quầy sắp khóc đến nơi rồi!
Ta thực sự không muốn làm phiên (tìm) đến các ngươi đâu.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi, căm ghét chuyện gì cũng dám làm, giơ nanh vuốt ma quỷ về phía ba đứa trẻ.
Đúng lúc này, Lăng Vân nhẹ nhàng bước tới, một chân đá ông ta bất tỉnh.
Lăng Vân báo quan, quan sai rất nhanh đã đến, lập tức dẫn người đi.
Đợi khi Ngô chưởng quầy bị đánh thức bằng một chậu nước lạnh, ông ta phát hiện mình đang quỳ trong công đường của Đại Lý tự.
Đại Lý tự thường xử lý các vụ án liên quan đến quan lại hoặc hoàng thân quốc thích, là dân thường, có thể có mặt ở công đường của Đại Lý tự là một điều may mắn.
Đại Lý Tự Khanh phụ trách xử án này, ngồi phía trên trong công đường.
Tiêu Trọng Hoa ngồi ở một bên rất khiêm tốn, không hề tỏ ra mình là hoàng tử.
Đại Lý Tự Khanh gõ búa gỗ nói: "Ngô Phú Quý! Ngươi thật to gan! Sao ngươi dám mưu hại thái hậu và bệ hạt”
Ngô chưởng quầy choáng váng: "Đại... Đại nhân... ta không có..."
Đại Lý Tự Khanh nghiêm túc nói: “Còn dám ngụy biện? Người đâu! Đưa vật chứng rat"
Quan sai mang mấy túi thuốc bột được tìm thấy trên người ông ta giao nộp.
Sự việc là thế này, vốn dĩ những túi thuốc bột này được ông ta đem đi coi như làm "phần thưởng" đưa cho ba tên nhóc kia. Nhưng khi Lăng Vân đi tới, lập tức lấy ra ném lại lên người ông ta.
Những thứ tâm phào và dơ bẩn gì cũng phân phát cho đồ đệ của ông ta sao?
Ngô chưởng quầy cat lực ngụy biện: "Cái này, cái này không phải của ta! Có người hại tal Đệ... Người của Đệ Nhất Đường hại tôi!"
Nhưng Đại Lý Tự Khanh không phải vô duyên vô cớ mà mở công đường, ông ta lạnh lùng nói: "Cái chết đang cận kê còn dám ăn nói ngang ngạnh, vậy được, bổn quan sẽ cho ngươi chết một cách rõ ràng! Mang vật chứng nữa lên!"
Lần này quan sai dâng lên một mâm dược liệu.
Ngô chưởng quây có vẻ sững sờ.
Đại Lý Tự Khanh nói: "Bổn quan đã mời đại phu phân biệt tất cả dược liệu cần thiết để tinh chế túi thuốc bột này. Trong số đó, chỉ có Nhân Tâm Đường các ngươi mua hoa hồng Tây Tạng với số lượng lớn! Đệ Nhất Đường và mấy nhà gần đây vốn không có vị thuốc này!"
Làm sao Ngô chưởng quây có thể ngờ rằng Đại Lý tự có thể tìm ra sơ hở từ đây?
Đây xem như là đáp lại câu nói - lưới trời lồng lộng nhưng kẻ có tội sẽ không thoát khỏi.
Ngô chưởng quây thậm chí còn không nghĩ tới, những quan viên vượt qua được quá trình chọn lựa khắt khe thế nào, sao họ có thể ngu ngốc được chứ?
Hơn nữa, để có thể vào Đại Lý tự, không phải chỉ có kiến thức rộng mà còn phải có tài xử án.
Mánh khóe mà Ngô chưởng quầy làm điều phi pháp, hoàn toàn không đủ tâm ở trước mặt Đại Lý Tự Khanh.
Chẳng bao lâu, Hồ nhị gia cũng bị đưa lên.
Ông ta đưa mắt ra hiệu cho Ngô chưởng quầy một mình gánh chịu tội ác, và ông ta sẽ thay Ngô chưởng quầy chăm sóc già trẻ trong nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận