Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 836: Đập Tân Yên Nhiên Một Trận Toi Bời 2

Chương 836: Đập Tân Yên Nhiên Một Trận Toi Bời 2Chương 836: Đập Tân Yên Nhiên Một Trận Toi Bời 2
"Đại điện hạ đối xử với cô nương thật tốt, đặc biệt bao trọn Bảo Phương trai, để cô nương tùy ý chọn lựa."
"Cô nương chúng ta chính là kinh thành đệ nhất tài nữ, đáng lẽ phải làm chính phi, đại điện hạ cưới được cô nương nhà chúng ta làm trắc phi là phúc phận của hắn!"
Tần Yên Nhiên nói: "Xảo Nhị, lời này không thể nói lung tung, để người ta nghe thấy chỉ còn nước chém đầu."
"Vâng." Xảo Nhi đáp.
Chính phi của Tiêu Độc Nghiệp xuất thân danh môn, tiếc là dung mạo tài năng đều hơi kém cỏi, cũng không được sủng ái.
Xảo Nhi cười hì hì nói: "Ngày xuất giá, tiểu thư nhất định sẽ khiến đại điện hạ bị hớp hồn!"
Khóe môi Tần Yên Nhiên cong lên, nói: "Gói hết đống này lại."
Ba chủ tớ ra khỏi Bảo Phương Trai, đang muốn ngồi lên xe ngựa thì một bàn tay mập mạp duỗi ra từ phía sau, bất ngờ túm lấy gáy Tần Yên Nhiên rồi kéo nàng ta lên một chiếc xe ngựa khác.
"Tiểu thư!"
Hai nha hoàn đột nhiên biến sắc.
Hai người ngôi lên xe ngựa nhà mình đuổi theo, lại chỉ đuổi kịp một cỗ xe ngựa trống rỗng, tiểu thư nhà các nàng đã sớm không biết tung tích.
Trong ngõ nhỏ yên tĩnh, Tô Tiểu Tiểu thẳng tay ném Tần Yên Nhiên xuống đất.
Tần Yên Nhiên đau đớn kêu lên: "Ngươi là ai2"
Tô Tiểu Tiểu trùm bao tải lên, tay câm chắc gậy.
Gay đập, tá, lải
Những cú đập liên tục rơi xuống như bông tuyết, Tân Yên Nhiên bị đánh đến độ hoài nghi cuộc đời
Trong ngõ nhỏ, nam tử cuối cùng cũng thở được, nói hết những lời chưa kịp rít ra khỏi miệng.
“Chính, là, như vậy...
Gã muốn nói là "chuyện là như vậy", tiếc là gã mới nói hai chữ, đối phương đã đi mất.
Vệ Đình tìm được Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu giơ gậy gộc: "Làm gì?"
Vệ Đình ho nhẹ một tiếng: "Hình như đánh nhầm người rồi... Tô Tiểu Tiểu: "..."
Tần Yên Nhiên gặp tai bay vạ gió, bị đánh nhầm một trận.
Khi hai nha hoàn tìm được nàng ta, nàng ta đã hoàn toàn thay đổi, biến thành đầu heo.
Đêm tân hôn hớp hồn đại điện hạ.
Bây giờ sợ là chỉ có hãi hùng khiếp vía...
Trên đường trở về, Tô Tiểu Tiểu sửa sang lại vạt áo, nghiêm trang nói: "Ta rất thục nữ!"
Vệ Đình bình tĩnh nói: "Ồ, đánh vui không?"
"Vui..." Tô Tiểu Tiểu kịp thời dừng lại, trừng mắt liếc hắn một cái, kiêu ngạo hậm hù: "Đó là tình huống đặc thù!"
Vệ Đình cố nén khóe môi cong lên.
"Vậy là do Nhân Tâm Đường làm?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Vệ Đình nói: "Ừ, một chưởng quầy họ Ngô, bỏ tiền thuê người trên đường."
Tô Tiểu Tiểu hừ nói: "Nhưng ta đã đeo khăn mặt rồi, thế mà cũng nhận ra?"
Vệ Đình nhìn nàng từ trên xuống dưới, dù có trùm bao tải thì hình như cũng không ảnh hưởng đến việc người khác nhận ra nàng.
Tô Tiểu Tiểu duỗi tay làm động tác tạm dừng: "Chàng đừng nhúng tay, chuyện này ta tự giải quyết! Thù của mình tự mình báo, nữ nhân không thể dựa vào nam nhân!"
"Ồ, nàng xác định không phải do nàng muốn chơi?"
Vệ Đình thờ ơ móc mấy tờ ngân phiếu ra: "Nếu nữ nhân không thể dựa dẫm vào nam nhân, vậy chỉ tiêu trong nhà đợt này...'
Tô Tiểu Tiểu giật lấy ngân phiếu, mặt mũi nghiêm túc nói: "Chàng xem chàng kìa, có chút bạc đã vung tay quá trán rồi, còn không phải nhờ ta tiết kiệm hộ chàng al
Hai người vê hẻm Lê Hoa trước, đưa kẹo hồ lô cho ba đứa nhỏ.
"Một xâu cho Đại Phủ, một xâu cho Nhị Phủ, một xâu cho Tiểu Phủ, một xâu cho Tứ Phủ, một xâu cho ông, một xâu cho cậu, nương không ăn.'
Tô Tiểu Tiểu giảm béo nên không đụng vào hồ lô đường.
"Của cha đâu?" Vệ Đình hỏi.
"Không có." Tiểu Hổ nói.
"Tứ Hổ không ăn, cho cha một xâu." Vệ Đình đã biết Tứ Hổ là con ngựa con kia.
"Tứ Phủ, ngươi muốn cho phụ thân sao?" Tiểu Hổ quay đầu nhìn Vệ Đình: "Tứ Phủ nói không cho.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận