Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 364: Trở Về 3

Chương 364: Trở Về 3Chương 364: Trở Về 3
"Ta sai rồi." Tô Tiểu Tiểu lên tiếng nhận phần sai vê mình một cách chân thành.
Quần chúng xung quanh đều ngẩn cả ra, đây là thừa nhận rồi sao?
Thế nhưng lúc này Tô Tiểu Tiểu lại nói tiếp: "Cac ngươi không nên đi làm phán quan, mà nên đi làm thuyết thư tiên sinh* mới đúng."
(*) Thuyết thư tiên sinh: Hiểu nôm na là người kể chuyện, chuyên kể hoặc bình luận một câu chuyện nào đó trước công chúng. Các tiên sinh kể chuyện này kể đủ thứ chuyện từ cổ chí kim, từ truyền thuyết nhân yêu đến tin đồn trong ngoài thành, từ chuyện triêu đình đến giang hồ tứ hải. Có thể bắt gặp họ ở một góc phố đông đúc nào đấy, nhưng nhiều nhất là ở Trà Lầu - chốn tụ hội đủ mọi loại người, có kẻ đến uống trà, mà cũng có kẻ giang hồ đến mua tin tức.
Ban đầu bà con trong thôn nghe còn chưa hiểu, mãi một lúc sau mới kịp phản ứng lại, Tô Bàn Nha đây là đang châm chọc, mỉa mai người của Lão Tô gia ăn nói lung tung vô căn cứ.
"Hi
Lưu thẩm là người đầu tiên không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Sắc mặt Tô lão gia tử trâm xuống, đồng thời ông ta cũng liếc nhìn về phía bà ấy một cái.
Lưu thẩm thấy vậy bèn vội vã thu lại ý cười, vẻ mặt cũng thoắt cái nghiêm lại, hướng ánh nhìn ve phương xa.
Tô Xán nói: "Cha, theo con thấy thì chính là bọn họ đã hại Ngọc Nương!"
Sở dĩ người của Lão Tô gia lại dám vu oan trắng trợn cho Tô Đại Nha, thật ra là vì đã đoán chuẩn được tính tình của Tô Đại Nha, cho dù Tô Ngọc Nương ở lại nhà bọn họ nhiều ngày như vậy nhưng những lời nào không nên nói ra ngoài thì người của Tiểu Tô gia cũng không hề truyên ra dù chỉ là một câu.
Vì để bảo vệ danh dự và khí tiết cho Tô Ngọc Nương, Tiểu Tô gia không hề vạch trần chân tướng chuyện Tô Ngọc Nương bỏ nhà ra đi, đồng thời cũng không lan truyền tai tiếng về chuyện hòa ly giữa Tô Ngọc Nương và Trịnh Nguyên Bác.
Vì lẽ đó, loại chuyện âm thâm chịu đựng mà không thể kêu than này, Tiểu Tô gia ăn chắc rồi!
Đương nhiên, cho dù Tiểu Tô gia có nói ra chân tướng sự việc thì bọn họ cũng chẳng sợ, đôi bên bên nào cũng cho là mình đúng, liệu bà con lối xóm sẽ chọn tin Tiểu Tô gia đã làm vô vàn điều ác, hay là sẽ tin Lão Tô gia vốn từng có ơn với cả thôn đây?
Tô Tiểu Tiểu quả quyết: "Bọn ta không hề hại Ngọc Nương."
Tô Xán đáp: "Có hại hay không thì lục soát một chút là chẳng phải là sẽ biết ngay thôi sao?"
Chu thị cũng lên tiếng phụ họa theo: "Đúng vậy, nếu các ngươi trong sạch thì sao lại không dám để cho bọn ta lục soát chứ? Bà con nói xem có đúng không?"
Lòng người là thứ dễ bị kích động và xúi giục nhất. Sự thay đổi của Tiểu Tô gia, người dân trong thôn đều nhìn thấy, oán hận đối với Tiểu Tô gia cũng đã ít đi rất nhiêu, nhưng dẫu sao thì đây cũng là chuyện có liên quan đến Lão Tô gia...
Bên nào trọng bên nào khinh, vừa nhìn đã biết.
Bà con trong thôn đều tranh nhau lên tiếng.
"Bàn Nha, ngươi để cho họ lục soát đi."
"Đúng thế, nếu như chuyện này không phải là ngươi làm, thì ngươi cũng có thể thông qua đó mà tự chứng minh sự trong sạch của mình, không phải sao?"
"Không dám để cho người ta soát nhà, chẳng lẽ chân tướng thật sự giống như những gì mà Chu thẩm đã nói ư, có nội tình gì chăng?”
"Đừng kéo dài thời gian nữa! Lát nữa nhỡ như người của Tiểu Tô gia nghe ngóng được tình hình rồi chuyển tang vật đi chỗ khác thì chúng ta cũng chẳng tìm ra được cái gì đâu!"
Đây là một mạng người sống sờ sờ đó, lại còn là mạng người của Lão Tô gia, là ân huệ tình nghĩa của Lão Tô gia, bọn họ có lấy tính mạng mình ra cũng không thể trả nổi, vì thế nhất định phải thay Lão Tô gia đòi lại công bằng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận