Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 561: Chân Tướng Rõ Ràng 2

Chương 561: Chân Tướng Rõ Ràng 2Chương 561: Chân Tướng Rõ Ràng 2
Tần Thương Lan bị nghẹn đến mức đỏ mặt.
Trước sân, Vệ Đình đang ôm bình rượu bước vào cũng dừng lại.
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục nói: "Có những người nghe kịch nhiều quá, thật sự tưởng rằng nam nhân say rượu còn có thể làm chuyện đó nữa à? Những nam nhân đó đều là giả vờ! Họ lợi dụng rượu để làm chuyện xấu, sau đó lại noi- 'Tối qua ta uống quá nhiều, ta cũng không ngờ mình lại trở nên như vậy, ngươi yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm!"
Tô Tiểu Tiểu cầm lấy dao bếp, đập mạnh xuống thớt!
"Nếu ta gặp phải loại nam nhân này, ta sẽ trực tiếp chặt đứt dụng cụ gây án của hắn ta!"
Vệ Đình lập tức ném bình rượu ra ngoài——
Tần Thương Lan đã ở lại ngõ Lê Hoa quá lâu.
Cho dù Tần Triệt là con trai của ai đi nữa, chung quy hắn ta không phải là của ông ấy, ông không cho phép Tần Triệt tiếp tục giữ thân phận của Tô Thừa.
Hiện tại sự thật vẫn chưa được làm rõ, ông ấy cần làm rất nhiều việc.
Tô Tiểu Tiểu đặt khối bột đã nhào vào bát để ủ: "Ta nghĩ ông có thể đi gặp Tần Hải."
Tần Thương Lan nghi ngờ: "Ngươi biết cái tên này từ đâu ra?”
Tô Tiểu Tiểu vỗ nhẹ tay lên bột mỳ: "Đã gặp hai lần. Tuy Tần Triệt không phải con trai của ông, nhưng... ông và hắn ta giống nhau đến như vậy, ông chưa từng nghi ngờ gì sao?"
Tần Thương Lan giật mình: "Y của ngươi là ——"...
Năm nay, lượng mưa vào xuân ở kinh thành đặc biệt nhiều, hai ngày trước vừa mưa xong, đêm lại bắt đâu chớp nhoáng sấm sét.
Tần Hải vừa mới ra khỏi sòng bạc, quên mang theo ô, nhìn thấy thời tiết âm u, cau mày lo lăng.
Hắn ta vội vàng chạy về phía xe ngựa của mình.
Ngay khi mở rèm, bầu trời như xé một đường, mưa lớn rơi xuống với âm thanh ào ạc.
"May là chạy nhanh chân!"
Hắn ta mỉm cười đắc ý, vỗ nhẹ tay áo rộng và ngồi lên ghế một cách thoải mái.
Sau đó một tiếng "đùng”, hắn ta ngã từ ghế xuống!
"Đại, Đại ca?”
Thật đáng sợi
Đại ca của hắn sao lại ở trong xe ngựa? Làm hắn sợ chết mất!
Tần Thương Lan giống như một vị thân chết, ánh mắt chứa đầy sát khí vô tận: "Ngươi còn biết ta là đại ca ngươi!"
Tần Hải mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nuốt nước bọt sợ hãi bò dậy, ngồi cách đại ca hắn thật xa, suýt nữa đã ngồi ra ngoài.
Hắn ta run rẩy hỏi: "Đại, đại ca, huynh đang làm gì vậy? Huynh không phải gân đây đang không khỏe... đang dưỡng bệnh ở phủ sao? ... Huynh đến... đến bắt đệ làm gì?”
Tần Thương Lan lạnh lùng nói: "Ngươi đã làm gì, tốt nhất nên thành thật khai báo!"
"Đệ..." Tân Hải nhìn về phía sòng bạc, nói một cách khó xử: "Đệ không nhịn được nên đã đi đánh bạc hai ván, đệ thê hai năm nay đệ đã thay đổi rất nhiều... đã rất lâu rôi đệ không đến sòng bạc... chỉ có một lần này... lại bị huynh bắt được!"
Tần Thương Lan ánh mắt lạnh lẽo: "Đi đánh bạc ở sòng bạc, ta sẽ tính sổ với ngươi sau! Hôm nay ta đến đây để hỏi ngươi về chuyện của Nguyễn Hương Liên và Tần Triệt là thế nào!"
Ánh mắt của Tần Hải chợt loé lên.
Tần Thương Lan vỗ mạnh một cái vào bàn: "Không dám lên tiếng sao? Tần Hải! Có phải ngươi muốn ta giao ngươi cho hoàng thượng xử lý không!"
Khuôn mặt của Tần Hải biến sắc: "Đại cal"
Tần Thương Lan chỉ vào mũi hắn ta và nói: "Đừng tưởng mình làm gì cũng kín đáo, muốn người ta không biết, những chuyện thối nát mà ngươi làm năm xưa, sớm đã bị người ta phát hiện rồi!"
Tần Hải chân mềm nhữn quỳ ngửa trong xe ngựa, nhìn Tần Thương Lan với ánh mắt van xin: "Đại ca... đệ... đệ không cố ý... Đệ chỉ là lúc đó đã mơ tưởng... với Hương Liên..."
Lừa gạt một cách dễ dàng như vậy, thật sự là Tân Thương Lan không ngờ tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận