Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 737: Nhị Cau Bảo Bảo 2

Chương 737: Nhị Cau Bảo Bảo 2Chương 737: Nhị Cau Bảo Bảo 2
Nếu không phải nàng, tổ phụ vẫn yêu thương mình như thường lui tới...
Là nàng, là nàng đoạt đi tất cả của mình!
Hiện giờ nàng còn muốn tới hãm hại mình và Tần Vân!
Thế nào nàng cũng phải đuổi tận giết tuyệt như thế sao?
Tâm địa của nàng không khỏi quá ngoan độc!
Tô Tiểu Tiểu không để ý tới tâm lý dao động của Tần Yên Nhiên, nàng tiếp tục đi băng bó miệng vết thương cho người ta.
Nàng không có đủ dược liệu, chỉ có thể tiến hành xử lý câm máu đơn giản cho người bệnh trước, lại để người đưa bọn họ về y quán.
Không bao lâu, Tân Thương Lan mã bất đình đề chạy đến.
Hôm nay ông ấy không ở trại nuôi ngựa, dẫn theo Tô Thừa đi xông Cơ Quan Trận với lão hầu gia, Tô Ngọc phí sức của chín trâu hai hổ mới tìm được bọn họ.
Tần Yên Nhiên nhìn thấy Tân Thương Lan oai hùng khí phách giục ngựa đến, ánh mắt không khỏi chợt lóe.
Lúc trước Tổ phụ che chở nàng ta và A Vân nhất, ai động vào một sợi tóc của tỷ đệ bọn họ, tổ phụ đều sẽ đi lấy lại công đạo cho bọn họ.
Trong lòng nàng ta đầy oan ức: "Tổ phụ..."
Ai ngờ, Tân Thương Lan cũng không nhìn nàng ta một cái, xoay người xuống ngựa, tùy ý ném dây cương, vô cùng lo lắng chạy về phía Tô Tiểu Tiểu.
"Đại Nhat"
Ông ấy kích động tiến lên: "Ngươi không sao chứ? Ngươi bị thương?"
Tô Tiểu Tiểu đang ngồi xổm trên mặt đất băng bó đùi cho người bệnh, nghe tiếng, cúi đầu nhìn người mình đầy máu, nói: "A, không phải ta, ta không bị thương."
Tần Thương Lan thở phào một hơi, lại hỏi: "Nhị Cau đâu? Ngọc Nhi nói trúc lâu đổ, nó bị đè ở phía dưới."
Tô Tiểu Tiểu giơ tay chỉ phái đông: "Ở bên kia."
Tần Thương Lan nhìn lại theo ngón tay nàng, liếc mắt một cái thấy Tô Nhị Cẩu nằm trên mặt đất, với Vệ Đình canh giữ ở bên người Tô Nhị Cẩu.
Vệ Đình chỉ mặc một trung y đơn bạc, lúc này áo ngoài của hắn đang trải một nửa ở dưới người Tô Nhị Cau một nửa ở trên người Tô Nhị Cẩu.
Tô Nhị Cẩu nằm, hắn ngồi, cái tay không bị thương kia vẫn luôn đặt ở trên trán Tô Nhị Cau.
Ánh mắt Tần Thương Lan trầm xuống, bước nhanh đi qua. Ông không muốn nhìn Vệ Đình, nhưng Vệ Đình người này chính là có một loại năng lực không thể bao phủ ở trong đám người, bất luận đêm tối bao nhiêu, người nhiều, hoặc là lòng Tần Thương Lan có khúc mắc, vẫn là không thể tránh né chú ý tới hắn.
Mặt Vệ Đình đầy tro bụi, cái trán và cổ đều có mấy chỗ trầy da, trên áo trắng nhiễm không ít vết máu, không biết có phải cũng là người khác hay không.
Bộ dáng hắn canh Tô Nhị Cẩu, với Tô Nhị Cẩu vô hình trung để lộ ra ỷ lại với hắn, đều khiến Tần Thương Lan ghen ghét thật sâu!
Tần Thương Lan ngồi quỳ xuống ở một sườn khác Tô Nhị Cẩu, trừng mắt nhìn Vệ Đình một cái: "Lấy rat"
Vệ Đình lấy tay đặt ở trên trán Tô Nhị Cẩu ra.
Tô Nhị Cẩu mở đôi mắt, nhìn thấy Vệ Đình còn ở đây, lại yên lòng.
Nhị cẩu bị thương cũng là bảo bảo cần an ủi.
Tần Thương Lan là đại quê mùa, không hiểu chăm sóc người, ông ấy cũng học cách làm của Vệ Đình, đặt tay dày rộng của mình ở trên trán Tô Nhị Cẩu.
Sau đó, Tô Nhị Cau thành công bị đánh bay.
Tần Thương Lan: "..."
Tiêu Độc Nghiệp dẫn theo cấm quân đi phụ cận tìm dư đảng thích khách còn sót lại, Tiêu Trọng Hoa đưa Cảnh Dịch về Cảnh gia, lúc này hai vị hoàng tử đều không ở đây.
Tần Yên Nhiên ở bên người Tần Vân lắc lu một lúc lâu, cũng không khiến cho Tan Thương Lan chú ý, nàng ta cắn răng, để xa phu đưa Tần Vân hôn mê bất tỉnh lên xe ngựa.
Mãi cho đến khi rời đi, Tân Thương Lan cũng không liếc mắt nhìn nàng ta một cái.
Kỳ thật, Tân Thương Lan không phải cố ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận