Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 640: Đình Ca Phúc Hắc 2

Chương 640: Đình Ca Phúc Hắc 2Chương 640: Đình Ca Phúc Hắc 2
Nàng thực sự nhìn thấy trên bàn một lọ thuốc công nghệ đen đựng viên khoẻ xương, cùng với bốn lon sữa bột dê lớn mà ba đứa nhỏ và ngựa con đã uống.
Những loại vitamin tổng hợp và peptide collagen trước đó có tác dụng hơn nửa năm nên lần này không có sản phẩm bổ sung mới, điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Hả? Đây là gì vậy? Một cuốn sách à?"
Tô Tiểu Tiểu nhặt một vật hình hộp trông giống như một cuốn từ điển trên bàn, tuy nhiên đó không phải là một cuốn sách mà là một chiếc hộp.
Sau khi Tô Tiểu Tiểu mở nó ra, nàng lấy ra một lọ thuốc mỡ.
Đó là một sản phẩm ba không khác, đen, nhầy nhụa dính dính, trông thật kinh tởm.
Ngửi thấy mùi bạc hà, Tô Tiểu Tiểu thử nhúng một chút vào rồi bôi lên mu bàn tay.
Thật mát lạnh.
"Không biết nó dùng để làm gì, trước tiên lấy nó về trước rồi xem xét nó sau."
Tô Tiểu Tiểu bổ sung một số loại thuốc chống viêm và thuốc gây mê, đồng thời lấy mấy hộp thuốc hạ huyết áp, chuẩn bị gửi cho phủ đại nương vào một ngày khác.
Vệ gia.
Án phạt của Vệ Đình là hắn phải đóng cửa bế quan một tháng và suy ngẫm về những sai lầm của mình.
Lần này có người trông coi hắn.
Người canh giữ hắn là một thái giám tên họ Dư, năm nay hắn đã ngoài bốn mươi, địa vị tương đối cao trong cung, nếu không sẽ không được phái đi giám sát Vệ Đình.
Vệ Đình chán nản ngồi ở trước cửa sổ.
Dư công công giống như một bức tượng, liều chết đứng bất động ở trong phòng.
Vệ Đình lật lật cuốn sách trong tay, thở dài: "Dư công công, sao ngươi lại làm như vậy? Ngươi đã canh giữ ta một ngày một đêm, tốt xấu gì thì cũng nên tìm người thay ngươi canh gác một lúc chứ.
Dư công công: "Ngày mai sẽ có người đến thay thế lão nô, không phiền Vệ đại nhân lo lắng."
Vệ Đình: "Này, lời của này của Dư công công nói rõ ràng là phủ nhận mối quan hệ của chúng ta —1"
Dư công công: "Lão nô không quen biết Vệ đại nhân."
Vệ Đình: "Dư công công nhìn xem, hôm nay thời tiết đẹp, nhưng ta chỉ có thể ở trong phòng buồn chán, nếu như làm ta phát ốm..."
Ngọc công công: "Lão nô sẽ đi mời thái y đến cho Vệ đại nhân." Dư công công dầu muối đều không ăn
Vệ Đình tặc lưỡi, tùy ý mở ra thoại bản phong hoa tuyết nguyệt trong tay: "Du công công, ta nhớ rõ ngươi đã từng nợ tổ phụ của ta một ân huệ có phải không?”
Vẻ mặt của Dư công công thay đổi một chút.
Vệ Đình nói: "Lúc trước khi tổ phụ còn sống, ta đã nghe thấy tổ phụ nhắc đến ngươi."
"Lão tướng quân, ngài..." Dư công công muốn nói lại thôi.
Vệ Đình nói là sự thật, Vệ tướng quân quả thực có một ân huệ đối với Dư công công, khi Dư công công vào cung không bao lâu, liên phải làm nghi lễ để trở thành thái giám, lúc đó còn chưa hoàn toàn bình phục.
Khi hắn đang chạy việc vặt cho một vị tiểu chủ nhân ở hậu cung, hắn đã vô tình làm đổ điểm tâm do nhà nương thân của nàng ta gửi đến hậu cung.
Nếu bề trên biết chuyện này, hắn ta chắc chắn sẽ bị đánh rất nặng, không biết có sống sót được hay không.
Võ An Quân năm đó tốt bụng chính trực, đem chuyện này kể lại rằng là do mình đụng phải tiểu thái giám kia, không biết mình có làm hỏng đồ vật gì của thái giám đó hay không.
Võ An Quân vốn là người tốt bụng nhưng thật đáng buồn khi cuối cùng ngài ấy lại có kết cục bi thảm như vậy.
"Vệ đại nhân, cho dù là vì Vệ tướng quân, nô cũng sẽ không thả người ra ngoài."
Vệ Đình nói: "Không, ta không phải yêu câu ngươi thả ta ra ngoài, ta chỉ cảm thấy trăng thanh gió mát, chúng ta cùng nhau ở dưới trăng liên..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận