Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1085: Đình Ca Tới 1

Chương 1085: Đình Ca Tới 1Chương 1085: Đình Ca Tới 1
Úy Trì Tu che bả vai hơi đau đớn lại: "Dai nhân, ngươi dọa người chạy!"
Vệ Đình nói: Ta dọa chạy?”
Úy Trì Tu nói: "Đúng vậy, ngươi vừa nói, hắn đã chạy!"
Vệ Đình nghi ngờ nhìn về phía trước, nhưng mưa quá lớn, rất nhanh hắn không nhìn thấy.
"Thôi, đi thôi.”
Vệ Đình buông mành xuống.
Thật kỳ quái, tâm tình đột nhiên trở nên hơi kém.
Nam nhân nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong mưa, dưới sự hoảng hốt chạy bừa đụng phải không ít người.
"Ngươi có bệnh sao! Đi đường không có mắt!"
Một tráng hán chửi rủa, duỗi tay đi kéo hắn ta, mà khi tráng hán kéo đến tay áo hắn ta, nháy mắt ngẩn ra.
Rút tay áo ra, kiên quyết đi vào trong mưa.
Không biết đi bao lâu, đầu óc hắn ta sốt cao đến rối tinh rối mù, rốt cuộc, hắn ta không chịu đựng nổi, hai mắt tối sầm ngã xuống mặt đất.
Có người đi đường phát hiện ra hắn ta.
"A, a, sao ngã ở đây?"
"Không biết, ăn mặc thế này, không phải mấy nhà gần đây."
"Có phải cách vách mới tới hay không?”
"Cũng không giống."
"Này! Ngươi ăn mày thối này! Người ta ngất xiu ngươi còn trộm bạc của người ta!"
Một ăn mày sờ soạng ở trên người hắn ta một trận, không tìm được bạc, chỉ tìm được mấy tiền đồng, hùng hổ rời đi.
Trời mưa quá lớn, mọi người ốc còn không mang nổi mình ốc, dân dần cũng rời đi.
Lại không biết qua bao lâu, một chiếc xe ngựa ngừng ở bên cạnh hắn ta.
"Công tử, ven đường có người." Ga sai vặt đánh xe nói.
"Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không cần xen vào việc của người khác."
"A." Gã sai vặt tiếp tục lái xe
Người bên trong xe vén rèm lên, liếc mắt nhìn nam tử trên mặt đất một cái: "Chậm da….
Kinh thành tràn ngập mưa bụi. Cảnh Dịch và Tiêu Trọng Hoa dâm mưa đi tới Đại Lý Tự.
"Biểu ca, bệ hạ nói có thể tin sao?" Cảnh Dịch hỏi.
Tiêu Trọng Hoa nhàn nhạt nói: "Có thể tin hay không, cần câu này ta đều cần thiết phải cắn."
Cảnh Dịch nhíu mày.
Hắn ta là đi theo biểu ca lớn lên, biểu ca nhìn như được sủng ái, nhưng kỳ thật không phải, nhi tử bệ hạ chân chính sủng tín là đại hoàng tử và nhị hoàng tử, lục hoàng tử còn nhỏ, cũng rất có vài phần được sủng ái.
Duy chỉ tình cảnh biểu ca của hắn ta là vô cùng xấu hổ.
Như vậy bệ hạ, thật sự nguyện ý đưa ngôi vị Thái Tử cho biểu ca sao?
"Người mang đến chưa?" Tiêu Trọng Hoa hỏi.
"Mang đến." Cảnh Dịch quay đầu nhìn phía sau: "Bạch Trạch."
Bạch Trạch hiểu ý, dẫn một người hầu đi tới.
Đôi tay Tiêu Trọng Hoa đặt ở sau người, vân đạm phong khinh nói: "Đi thôi, chúng ta lại đi hỏi vị Trân đà chủ này một chút."
Trân đà chủ bị giam giữ ở trong một gian nhà tù đơn độc, không gần bất kì một gian nhà tù nào, tứ phía là tường, âm trầm, chỉ đục một lỗ cực nhỏ khổng có ánh sáng ở trên vách tường trong đó.
Nơi này như một luyện ngục nho nhỏ.
Trân đà chủ tùy tiện ngồi ở trên ghế, nhìn thấy cửa nhà lao bị đẩy ra, ông ta xuy một tiếng: "Rốt cuộc người của triều đình các ngươi có mệt hay không? Ta nói bao nhiêu lần rồi, cái gì ta cũng không biết, ta khuyên các ngươi đừng lãng phí tinh lực ở trên người ta."
Tiêu Trọng Hoa và Cảnh Dịch đi vào.
Tiêu Trọng Hoa đi vào đối diện ông ta, kéo ghế dựa, vẫn không duy trì khoảng cách an toàn với Trần đà chủ.
Trân đà chủ hơi kinh ngạc: "Hừ, không sợ ta đánh lén ngươi? Không phải ta nói, mấy cây xích sắt này của các ngươi, căn bản không trói được ta."
Tiêu Trọng Hoa nói: "Đánh thắng được Cảnh Dịch ngươi cứ thử xem."
Trân đà chủ u oán nhìn người thiếu niên bên cạnh Tiêu Trọng Hoa một cái, mới vừa bị bắt vào, ông ta đã vượt ngục vài lân, mỗi lần đều bị tiểu tử này bắt trở vê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận