Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1266: Ngũ Hổ Lập Công 1

Chương 1266: Ngũ Hổ Lập Công 1Chương 1266: Ngũ Hổ Lập Công 1
Công chúa Huệ An vừa ngã ngựa bị thương, hôm nay nàng ta ngồi xe đẩy ra đi dạo ở hoa viên. Không ngờ trong lúc nàng ta đang dạo quanh thì có một con tiểu hoàng xà từ trên trời rơi xuống rồi rơi trúng vào y phục của nàng ta.
Nàng ta muốn chạy nhưng không chạy được mà muốn bắt nó cũng không dám bắt.
Tiểu Thuận Tử chìa tay ra để chộp lấy nó nhưng vừa tóm được thì nó trườn đi sau đó lại rơi trên vai nàng ta.
Tô Tiểu Tiểu bắn ra một cây kim bạc, cây kim bay đi và ghim vào thân con rắn sau đó ghim chặt nó xuống đất.
"Công chúa, không sao chứ."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, công chúa Huệ An ngẩng gương mặt tái nhợt lên rồi cuối cùng ôm chầm lấy nàng, nàng ta hét lên một tiếng sau đó bật khóc nức nở.
"Ô oa... Sao giờ ngươi mới đến? Vừa rồi ta sợ chết khiếp..."
Tô Tiểu Tiểu: "Công chúa, đừng chùi nước mũi vào người ta chứ."
Công chúa Huệ An khóc nức khit mũi một cái sau đó thẳng người dậy rồi đưa tay về phá Tiểu Thuận Tử.
Tiểu Thuận Tử kính cẩn đưa nàng ta khăn tay, nàng ta dùng khăn tay lau nước mắt nước mũi rồi lại tiếp tục ôm chầm lấy Tô Tiểu Tiểu mà khóc.
Vệ Đình nhìn thấy cảnh này mà cảm thấy một lời khó nói hết được, hắn cảm thấy cả thiên hạ này đều muốn cướp thê tử của hắn?
Vào lúc này công chúa Bắc Yên tươi cười bước từ con đường mòn ra, nàng ta làm bộ làm tịch hỏi: "Các ngươi có nhìn thấy một con tiểu hoàng xà không? Đó là sủng vật của tiểu quận chúa Tây Tấn, lúc nãy ta vô tình làm mất nó rồi, các ngươi có thể giúp ta tìm nó không?"
Công chúa Huệ An ngây người.
Tiểu hoàng xà sao?
Chẳng lẽ là con rắn vừa rồi sao?
Nàng ta vô thức đưa mắt nhìn về phía tiểu xà bị kim bạc ghim chặt trên mặt đất.
A, thật sự là màu vàng!
Hóa ra đây là sủng vật của tiểu quận chúa Tây Tấn sao?
Tuy rằng nàng ta là công chúa nhưng nàng ta cũng hiểu rằng không thể mạo phạm đến hoàng thất Tây Tấn được, đặc biệt là vị tiểu quận chúa này vì mẫu phi đã nhắc nhở nàng ta nhiều lần là không được gây sự với ai cũng không được trêu chọc vị tiểu quận chúa đó.
Đắc tội Hoàng nữ còn được vì người ta là trưởng bối sẽ không so đo với vãn bối. Nhưng vị quận chúa này đang ở cái độ tuổi không dễ d6, đang ở giữa độ tuổi nửa ngây thơ nửa nổi loạn.
Giết chết sủng vật của nàng ta... tiêu rồi, bọn họ đã đào một cái bẫy lớn để công chúa Huệ An chui vào.
Ngay lập tức công chúa Huệ An đẩy Tô Tiểu Tiểu ra, khí chất công chúa tràn đầy: "Ta làm đấy um ol
Tô Tiểu Tiểu che miệng nàng ta lại.
Công chúa Bắc Yên bật cười.
Nàng ta không vòng vo với hai nữ nhân nữa mà tự ý đến trước mặt Vệ Đình, nàng ta không coi ai ra gì dịu dàng nói với hắn: "Tướng quân, nếu như ngài muốn chịu trách nhiệm thì cứ nói với bên ngoài là ngài giết đi, có lẽ ta sẽ cân nhắc đến việc lấp liếm giúp ngài vài câu?"
Vệ Đình thờ ơ nói: "Tại sao ngươi lại muốn ta nhận lỗi thay người khác?"
"Người khác...
Công chúa Bắc Yên càng cười xán lạn hơn.
"Chẳng phải là... thê tử của tướng quân sao, một ngày là phu thê thì trăm ngày ân nghĩa, tướng quân đối với thê tử mới cưới lại thờ ơ vô tình vậy sao?"
Giọng điệu của nàng ta rõ ràng là đắc ý và khiêu khích.
Vệ Đình không để ý đến thê tử mới cưới, vậy liệu rằng có lệch tâm như ý nguyện của nàng ta không?
Công chúa Huệ An gỡ tay Tô Tiểu Tiểu đang che miệng mình ra: "Này, tình hình gì thế này? Chẳng trách ta cứ nghĩ tại sao ngươi đối với Tĩnh ca ca lại kỳ lạ như vậy? Tướng quân là để người gọi à? Huynh ấy là tướng quân của Bắc Yên các người à?"
"Ta nói xong rồi, tiếp tục che đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận