Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2746: Tra Ra Manh Mối 2

Chương 2746: Tra Ra Manh Mối 2Chương 2746: Tra Ra Manh Mối 2
Hạ Hầu Khanh đánh giá hai người trên dưới một phen: "Bọn họ là 一"
Hạ Hầu Tranh giới thiệu nói: "Đại hoàng tử Tây Tấn Vũ Văn hoài, hoàng nữ Tây Tấn Vũ Văn Tịch.
Vũ Văn Tịch châm chọc nói: "Các ngươi căn bản chính là bị đuổi ra, giống như chó nhà có tang.
Hạ Hầu Ngọc giơ tay chính là một chưởng.
Vũ Văn Hoài một tay kéo Vũ Văn Tịch tới một bên khác của mình.
Một chưởng kia rơi ở trên người ông ta.
Ngực ông ta đau xót, cổ họng nảy lên một ngụm máu tươi.
Vũ Văn Tịch lạnh lùng nói: "Ai bảo ngươi thay ta chắn?”
Vũ Văn Hoài lạnh nhạt nói: "Ta sợ ngươi chết, phụ hoàng nghi ngờ là ta giết."
Hạ Hầu Khanh vẫy vẫy tay.
Hạ Hầu Ngọc hiểu ý, phân phó nói: "Dẫn đi!"
Thị vệ mang hai người ra Nghị Sự Đường.
Hạ Hầu Khanh nghiêm túc nhìn về phía hai nghĩa tử: "Tây Tấn là chuyện như thế nào?"
Hạ Hầu Ngọc nhíu mày: "Nghĩa phụ, vốn ta và đại ca đều sắp thành công, nửa đường giết ra Gia Cát tiên sinh, đảo loạn hết kế hoạch của chúng ta! Cũng may đại ca anh minh, bắt hai con vua Tây Tấn Đế coi trọng nhất, tương lai hoàng đế Tây Tấn tất là một trong hai người bọn họ."
Vẻ mặt Hạ Hầu Khanh nhìn không ra vui buồn.
Ông ta nói với hai người: "Ở trên biển đi lâu như vậy, các ngươi cũng mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi trước, chuyện khác ngày khác bàn lại.'
Hai người chắp tay: "Vâng."
Hạ Hầu Khanh đứng dậy, đi đến cửa.
Khi rời đi, Hạ Hầu Tranh bỗng nhiên mở miệng: "Nghĩa phụ, ta lên đảo nghe nói một ít việc, ta có thêm hai đệ đệ, là thật sao?"
"Ừ"
Hạ Hầu Khanh gật đầu.
Ánh mắt Hạ Hầu Tranh giật giật, cười nói: 'Chúc mừng nghĩa phụ."
Hạ Hầu Khanh gật đầu, đi ra ngoài.
Hạ Hầu Tranh thu lại cung kính trên mặt, cười nhạt nói với Tạ Cẩn Ngũ: "Nhị đệ, ngươi ở trên đảo trôi qua thật sự thanh nhàn?" Tạ Cẩn Ngũ hỏi lại: "Thanh nhàn có cái gì không tốt sao?"
Hạ Hầu Tranh cười lạnh: "Ngươi rõ ràng có cơ hội động thủ, thế nào cũng phải để lại cho ta và lão tam, muốn ngồi mát ăn bát vàng?”
Tạ Cẩn Ngũ vân đạm phong khinh nói: "Phụ thân có thân nhi tử, một là huyết mạch Thiên Ngọc Đường, một là huyết mạch Bách Hoa Cung, đại ca cảm thấy, chúng ta mấy nghĩa tử này còn đấu nổi sao?"
Hạ Hầu Tranh uy hiếp nói: "Nếu ngươi muốn rời đi, tốt nhất hoàn toàn rời khỏi, đừng chắn đường của tal
Tạ Cẩn Ngũ không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn hắn ta một cái: "Đại ca xin cứ tự nhiên."
Sau khi Tạ Cẩn Ngũ rời đi, Hạ Hầu Ngọc cổ quái hỏi: "Đại ca, hắn ta nhất định là trang! Hắn ta muốn mượn tay chúng ta diệt trừ Vân Lam và Hạ Hầu Thần! Mật hàm nặc danh kia, tám chín phần mười cũng là hắn phái người đưa đến trong tay đại cal Hắn ta sốt ruột nói tình thế trên đảo cho chúng ta biết, chính là ngóng trông chúng ta nhanh trở về đối phó Thiên Ngọc Đường và Bách Hoa Cung!"
Nhưng mà Hạ Hầu tranh không tiếp lời Hạ Hầu Ngọc, mà là nhìn bóng dáng Tạ Cẩn Ngũ nỉ non nói: "Lão tứ đã chết, lại để hắn ta chạy thoát, thật là đáng tiếc. Nhưng... Không phải để lại ám khí Bách Hoa Cung sao? Vì sao nghĩa phụ nói không tra được hung thủ? Nghĩa phụ vẫn là tin tưởng Bách Hoa Cung như vậy sao?"
Đêm khuya tĩnh lặng.
Hạ Hầu Tranh ôm một hộp nhân sâm đi tới thiên viện phủ thành chủ.
Hạ Hầu Nghi ngồi ở trên xe lăn, nhìn lên sao trời vô tận.
Một con rối canh giữ ở bên cạnh ông ta.
Hạ Hầu Tranh đi vào trước mặt ông ta, quỳ một gối xuống đất, lấy mật hàm nặc danh từ trong lòng kia ra.
"Thúc công, nhận được thư của ngài, ta đã trở về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận