Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 954: Ăn Thịt 1

Chương 954: Ăn Thịt 1Chương 954: Ăn Thịt 1
Nụ cười của quận chúa Linh Tê nhạt đi: "Không phải đã nói không tiện so đo sao? Cô cô thương ta, bà ấy sẽ không thương người khác."
Quận chúa Linh Tê ngồi trên chiếc kiệu do Hoàng thái hậu sắp xếp đi ra ngoài, trên đường đi gặp công chúa Huệ An kéo Tô Tiểu Tiểu nói chuyện.
"Phụ hoàng bên kia bổn công chúa đã thay người giải quyết rồi!"
Công chúa Huệ An nói với vẻ mặt kiêu ngạo.
"Bổn công chúa này rất có bản lĩnh! Có bản lĩnh hơn Tĩnh Ninh rất nhiều! Cho nên từ nay về sau ngươi phải nịnh nọt ta. Chỉ cần xu nịnh ta là đủ rồi!"
Nghĩ tới điều gì đó, công chúa Huệ An lẩm bẩm nói: "Nhưng Hoàng thái hậu vì sao không trừng phạt ngươi? Chiêu Dương cung không phải triệu ngươi tới thẩm vấn sao?"
Nàng ta vừa dứt lời, tiểu cung nữ bên cạnh nhẹ nhàng kéo tay áo nàng ta: "Công chúa, quận chúa Linh Tê tới rồi."
Công chúa Huệ An khit mũi và nói: "Tới thì tới! Làm sao, chả lẽ còn để bổn công chúa tới tiếp gia nàng ta sao?”
Nàng ta vừa nói vừa nhìn về một lối nhỏ.
Quách Linh Tê ngồi trên kiệu từ cung Chiêu Dương đến đây, nàng ta biết vị thái giám trẻ đi cùng nàng ta tên là Tiểu Doãn Tử, nghe nói là tâm phúc của Hoàng thái hậu.
Lúc này, Quách Linh Tê vén rèm bên, nhìn về phía công chúa Huệ An cùng Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu vẫn mặc bộ quần áo bẩn thỉu, như thể nàng chả hề quan tâm đến hình tượng của mình, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường lệ.
Công chúa Huệ An thì tức giận trợn mắt: "Có Hoàng thái hậu làm chỗ dựa thì giỏi lắm chắc, HU
Quách Linh Tê nhìn Tô Tiểu Tiểu thật sâu, buông rèm xuống, sờ sờ cánh tay bị roi quất sưng tấy, ánh mắt lạnh lùng.
Sau khi từ biệt công chúa Huệ An, Tô Tiểu Tiểu cũng rời khỏi cung.
Xe ngựa của Tô Mạch đã chờ từ lâu, phu xe thấy nàng di ra liền nhanh chóng kê ghế, mở rèm cho nàng.
Khi Tô Tiểu Tiểu ngồi lên, nàng nhận ra người đến đón mình không phải là Tô Mạch.
"Sao lại là huynh?" Tô Tiểu Tiểu kỳ quái hỏi, ngồi xuống đối diện hắn ta.
Tô Ly chán nản nói: "Ngươi cho rằng ta muốn tới? Đại ca của ta nhất định phải cho ta tới đón!"
Tô Tiểu Tiểu xắn tay áo: "Để cho huynh tới... ức hiếp ta?" Tô Ly sắc mặt tối sầm: "Này! Nha đầu muội đang nói cái gì vậy! Nếu hôm qua muội không ác ý với ta như vậy, đại ca có đến nỗi trừng phạt ta không? Đến đón muội cũng tốt! Trả lại ngân phiếu cho ta! Ta khó khăn lắm mới tích cóp được, lại để cho đại ca vơ vét hết cho muội”
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày: "Không cho."
Tô Ly tức giận tới mức ngứa răng.
Tô Tiểu Tiểu nhìn vết sưng lớn trên trán: "Này, huynh bị đánh à?"
Tô Ly nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi"
Tô Tiểu Tiểu khoanh tay, thích ý tựa lưng vào gối thoải mái: "Cùng ta thì có liên quan gì? Tô Mạch đánh sao? Không đúng nha, hôm qua huynh ấy đánh huynh thì chỗ này của huynh đâu có bị thương?”
Tô Ly rút nắm đấm, gầm lên: "Là con trai của muội!"
Tô Tiểu Tiểu bối rối: "Con trai ta đánh thuynh à? Huynh ngay cả ba đứa trẻ cũng không đánh lại được à?'
Ngươi lại còn sỉ nhục ta.
Tô Ly bắt nạt người khác mười bảy năm, cả nhà trên dưới đều để hắn ta náo loạn, lần đầu tiên thua một tiểu nha đầu, phát cáu đến tức cả phổi.
Tô Ly tức giận nói: "Con trai ngươi hái hoa mẫu đơn của mẹ ta! Hôm qua mẹ ta mừng quá nên không để ý. Sáng nay khi bà lên thì đã thấy mẫu đơn đều không còn, bà nói là ta hái, ta nói là con trai ngươi hái, bà liên mắng ta oan uổng cho con trai ngươi, đánh đuổi ta đi hai con phố."
Bạn cần đăng nhập để bình luận