Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2311: Doat Vi 2

Chuong 2311: Doat Vi 2Chuong 2311: Doat Vi 2
Lão nhân vẫn cầm kính vạn hoa dùng mắt phải ngắm nhìn, giống như không biết La Sát đánh tới.
Thế mà ngay khi trường kiếm sắp đâm trúng huyệt thái dương của ông ta, ông ta giơ tay lên, dùng hai ngón tay kep chặt kiếm La Sát của Tô Huyên
Sau đó, hai ngón ông ta khẽ quấn, đầu ngón tay bắn ra.
Một luồng nội lực lớn mạnh truyền từ kiếm La Sát kiếm đánh lên cánh tay của Tô Huyên.
Cánh tay Tô Huyên tê rần, lui về sau hai bước.
Lúc này lão nhân mới dịch chuyển con mắt khỏi kính vạn hoa, nhìn xem khoảng cách Tô Huyên lùi lại: ˆO.”
Rất kinh ngạc đối phương chỉ lùi hai bước.
Không hổ là La Sát.
Lúc Tô Huyên định ra chiêu thứ ba, Trình Tang xách hộp cơm đi đến.
"Huyên Nhi, ngươi tỉnh rồi."
Trở về từ Nam Cương trở về, đi chung một đường, Trình Tang rất thích mấy đứa trẻ này.
Tô Huyên kịp thời thu kiếm lại: "Trình gia chủ."
Trình Tang cười cười: "Ngươi vừa mới tỉnh, không nên gấp gáp luyện công, vào nhà ăn chút gì trước đã, sau đó thuốc uống."
Tô Huyên không nhúc nhích.
"Ngây ra đó làm gì?"Trình Tang mỉm cười kéo tay hắn ta, dắt hắn ta vào phòng giống như dắt Tô Nhị Cẩu.
Hai người ngồi xuống.
Trình Tang mở hộp cơm, bưng cháo hạt ý dĩ và một đĩa rau luộc trong ô thứ nhất ra.
Thuốc được giữ ấm trong ô thứ hai.
"Đến, nhân lúc còn nóng ăn."
Trình Tang đưa thìa cho Tô Huyên.
Tô Huyên nhận lấy, nhẹ nhàng nếm thử một miếng.
Trình Tang dịu dàng nhìn hắn ta: "Huyên Nhi rất vất vả đúng không?"
Tô Huyên nói khẽ: "Không có.
Trình Tang từ ái nhìn hắn ta: "Mặc dù không biết tại sai ngươi nhất định phải một mình chống đỡ tất cả vất vả, nhưng một mình rời đi cũng không phải là phương thức giải quyết tốt nhất. Có lẽ ngươi cảm thấy huynh đệ trong nhà nhiều, dù cho ngươi không có ở đây, có huynh đệ của ngươi, sự đau khổ của người nhà rất nhanh cũng sẽ được võ về. Điều ta muốn nói ngươi là, người nhà là thứ không thể nào thay thế được, nỗi đau mất đi người thân cũng không thể nào vỗ về được. Vi Vi để lại Tiểu Tiểu và Nhị Cẩu, ta nhìn bọn chúng, mỗi một ngày đều rất vui vẻ, rất thỏa mãn, nhưng ta mãi mãi đều hy vọng Vi Vi của ta còn sống. Nếu như ngươi không còn nữa, mẹ ngươi sẽ giống như ta, đau khổ vì ngươi cả đời."
Tô Huyên im lặng.
Ra khỏi phòng của Tô Huyên, Trình Tang phát hiện Tông Chính Huy chẳng biết đến đây từ lúc nào, đang cùng lão nhân nghịch thứ đồ chơi kia.
"Tang Tang."
Tông Chính Huy cười chào hỏi bà ấy: "Đưa hộp cơm cho ta."
Ông ta đi qua, cầm lấy hộp cơm trong tay Trình Tang.
"Những lời vừa rồi ta đều nghe thấy, Tang Tang, nếu như nàng muốn có một đứa con nữa, bây giờ cũng không muộn."
Trình Tang trừng mắt liếc ông ta một cái.
Tông Chính Huy vô cùng nghiêm túc nói:
"Nếu như nàng không muốn tự mình sinh, cũng có cách khác.
"Ví dụ, làm quốc mẫu của Nam Cương, ngàn ngàn vạn vạn bách tính của Nam Cương, đều là con dân của nàng."
Trình Tang:
Tiêu Trọng Hoa được lập làm thái tử, người vui mừng nhất không ai qua được Nhàn phi.
Một năm gần đây, bởi vì Tiêu Trọng Hoa luôn khiến Cảnh Tuyên Đế không vui, cho nên Khải Tường Cung cũng bị lạnh nhạt.
Bà ta bị xa lánh ở hậu cung, phủ nội vụ cũng không làm ăn đàng hoàng, ngay cả ngân than mà Khải Tường Cung sử dụng cũng là do Tiêu Trọng Hoa đưa từ ngoài cung vào.
Bây giờ tin tức lập thái tử vừa truyền ra, những phi tân đến Khải Tường Cung chúc mừng sắp phá cửa mà vào luôn rồi.
Nhàn phi mở mày mở mặt: "Bây giờ biết ninh bo bổn cung rồi à? Sao không làm vậy từ sớm?"
Lưu công công hỏi: "Nương nương, muốn gặp không?"
Nhàn phi lạnh lùng hu một cái: "Bổn cung mệt rồi, không tiếp khách!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận