Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 725: Đau Tau Tân Vân 1

Chương 725: Đau Tau Tân Vân 1Chương 725: Đau Tau Tân Vân 1
Hai người không hẹn mà cùng mà nhận thấy được một tia không thích hợp.
"Nhị ca...
"Đừng hoảng hốt." Tô Kỳ cưỡng ép mình trấn định xuống.
Ngày thường kêu kêu quát quát cũng thế, thời khắc quan trọng, bọn họ là không thể loạn.
Tô Kỳ nhíu mày nói: "Như vậy, đệ đi tìm Sầm phu tử, ta nhớ rõ chiều nay là ông ấy đi dạy ở lớp học Nhị Cẩu. Ta đi xá quán một chuyến, hỏi đồng học của Nhị Cẩu. Chúng ta hội hợp ở cửa chính Quốc Tử Giám”"
Tô Ngọc: "Được"
Quốc Tử Giám không nhỏ, hai người hỏi xong phu tử và đồng học xá quán tới cửa hội hợp đã là mười lăm phút sau.
Đây vẫn là dùng tới tốc độ nhanh nhất.
Nhưng thật đáng tiếc chính là, phu tử bên kia cũng không có bất kì manh mối gì, Sầm phu tử hết lớp như thường lui tới trở vê phòng nghỉ của mình.
Tô Ngọc hỏi: "Nhị ca, đồng học bên kia có tin tức sao?”
Tô Kỳ đáp: "Cũng không có, bọn họ đều đi rồi, lúc gần đi Nhị Cẩu ở trong phòng học làm bài tập. Mỗi ngày Nhị Cẩu như thế, ai cũng không cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì. Phu tử có nói hôm nay Nhị Cẩu ở trong giờ học xuất hiện chỗ gì cổ quái hay không?"
Tô Ngọc lắc đầu: "Ta hỏi, không có."
"Hỏi thủ vệ gã sai vặt." Tô Kỳ nói.
May mà gã sai vặt là có ấn tượng.
"Có phải tiểu công tử luôn cầm một cái bánh bột ngô gặm hay không?" Gã sai vặt hỏi.
Hai người ngơ ngác gật đầu.
Sở dĩ gã sai vặt sẽ có ấn tượng với Tô Nhị Cẩu, hoàn toàn là bị Tô Nhị Cẩu thèm.
Bánh bột ngô của hài tử kia thơm, ăn tương càng hương, nhưng bọn họ thủ vệ gã sai vặt này thèm hỏng rồi.
"Ngươi gặp qua hắn sao?" Tô Kỳ hỏi.
"Hắn đi ra ngoài." Gã sai vặt nói.
"Đi khi nào?" Tô Kỳ hỏi.
"Đại khái... Ga sai vặt gãi đầu: "Lúc ấy lớp bọn họ mới vừa tan học, ta còn rất buồn bực, không phải hắn thường lui tới với hai vị công tử sao? Sao hôm nay đi trước?"
Tô Ngọc lo lắng nói: "Nhị ca, Nhị Cau đi gân nửa canh giời" Tô Kỳ hít sâu, gật đầu: "Ta biết... Ta biết... Trước đừng hoảng hốt..."
Tô Kỳ lại nhìn về phía gã sai vặt: "Hắn đi một mình sao?”
"Không phải, còn có người khác." Gã sai vặt nói.
"Là ai?" Tô Ngọc sốt ruột hỏi.
"Một vị công tử rất trẻ tuổi, lớn xấp xỉ hắn, lớn lên...' Gã sai vặt nhất thời cũng không biết nên hình dung như thế nào.
Nhưng mà trong lòng hai người có một suy đoán lớn mật.
Tô Ngọc nhìn về phía Tô Kỳ, nghiêm túc hỏi: "Lớn bằng Nhị Cẩu... Nhị ca... Có thể là... Tần Vân hay không?”
Vẻ mặt của Tô Kỳ ngưng trọng không nói chuyện.
Nếu Tô Nhị Cẩu thật sự là rời đi với Tần Vân, như vậy chuyện sẽ không đơn giản.
Đâu tiên, hai người sớm kết hạ sống núi, tiếp theo, Tô Thừa và Tần Giang đang tranh đoạt binh quyền, bất luận thấy thế nào, hai người đều là cục diện ngươi chết ta sống.
"Cái họ Trương kial"
Tô Ngọc bỗng nhiên chỉ vào cách đó không xa nói.
"Họ Trương” trong miệng cậu ấy chính là hồ bằng cẩu hữu của Tần Vân, bởi vì muốn chơi ám chiêu với Tô Nhị Cẩu, kết quả bị ba đứa nhỏ ăn vạ, khiến công chúa Tĩnh Ninh hung hăng giáo huấn một trận.
Tô Ngọc có ấn tượng với người này: "Lúc trước cậu ta đi rất gần với Tần Vân, rất nhiều lân ta nhìn thấy bọn họ ở bên nhau!"
Tô Kỳ không nói hai lời, tiến lên nắm cổ áo Trương công tử.
Trương công tử hung hăng cả kinh: "Ngươi là ai —— Tô, Tô nhị công tử?"
Cậu ta nhận ra đối phương.
Tô Ngọc không có thời gian vô nghĩa với cậu ta, vô cùng thô bạo mà kéo người ra phía trước hai bước: "Ta hỏi ngươi, có phải Tân Vân mang Tô Nhị Cẩu đi hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận