Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2320: Đại Lão Gặp Nhau 1

Chương 2320: Đại Lão Gặp Nhau 1Chương 2320: Đại Lão Gặp Nhau 1
Dương thị cũng nói: "Đúng đó quận chúa, người xem nàng ta bắt nạt bọn ta thành ra thế này này!"
Trình Tang lạnh lùng nói: "Là ta động thủ đánh ngươi đó!"
Lâm quận chúa nhìn thấy hy vọng, nếu là người khác, nàng ta vẫn có thể lấy ra sự uy nghiêm của quận chúa.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ngoại tổ mẫu, con và người không cần phải phân biệt, người không đánh, con cũng sẽ đánh!"
Cái gì?
Người này là ngoại tổ mẫu của Tần Tô?
Đầu của Lâm quận chúa cũng phát đau rồi!
Lúc này, nha hoàn của nàng ta đi tới, nhỏ giọng thâm thì vài câu bên tai nàng ta.
Lông mi của Lâm quận chúa run rẩy, dứt khoát xoay người lại, nói với Dương thị và Hoàng thị: "Chuyện hôm nay vốn là các ngươi không đúng, tại sao lại nói dối lừa gạt bổn quận chúa?"
Lâm quận chúa đột nhiên trở mặt, khiến Dương thị và Hoàng thị sững sờ.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Quận chúa không ra mặt thay bọn họ sao?
Hoàng thị ngạc nhiên nói: 'Quận chúa, người xem trên người bọn ta toàn là vết thương..."
Lâm quận chúa cắt ngang lời bà ta, hiên ngang lam liệt nói: "Đủ rồi, các ngươi từng là những gì, lòng dạ biết rõ, so với việc cáo trạng thì nên suy nghĩ xem làm sao xin được sự tha thứ của người nhà bị hại đi. Bổn quận chúa còn có việc, đi trước đây!"
Chỗ dựa duy nhất cứ thế mà đi rồi, Dương thị và Hoàng thị vừa ngơ vừa hoảng.
Trình Tang không cẩn thận dẫm lên một hạt châu, lòng bàn chân trượt một cái.
Tông Chính Huy một bước tiến lên đỡ bà ấy!
Tô Tiểu Tiểu: Ớ... Nhanh như vậy sao?
Dương thị và Hoàng thị nhân cơ hội chạy mất.
Hoàng thị chạy ra ngoài rồi, lại nhớ đến con trai còn ở lại, vội vàng chui vào kéo Trần Hạo Viễn đi.
"Đuổi theo không?" Thẩm Xuyên hỏi.
Tô Tiểu Tiểu thờ ơ nói: "Không cần đuổi theo, để bọn họ chạy, dù sao thì rất nhanh thôi toàn kinh thành đều sẽ biết nhà bọn họ làm chuyện thất đức. Chưởng quầy."
Chưởng quầy cung cung kính kính đi lên trước: "Vệ phu nhân." Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu quét qua: "Những món đồ trang sức này..."
Chưởng quỹ cười nói: "Người yên tâm, những món bị hỏng sẽ lựa ra cho người, những món còn nguyên trên bàn sẽ gói lại cho người."
Tô Tiểu Tiểu coi như hài lòng với kết quả này.
"Có sửa được không?"
"Được được được, làm tan chảy rồi làm lại đều được!"
Chưởng quầy biết làm người, vị thân tài này tuyệt không thể đắc tội, cũng đừng quá tham lam: "Lat nữa ta đưa lên xe ngựa cho người, người và lão gia phu nhân nghỉ ngơi một lát trước đi."
Tông Chính Huy dùng khăn nâng cổ tay của Trình Tang: "Đau không?"
"Có con nít ở đây." Trình Tang nhìn Tô Tiểu Tiểu, rũ mắt rút tay lại.
Lúc này bà ấy đã kịp phản ứng mình lấy cái gì đập hai mẹ chồng nàng dâu kia.
Ông ta không ngăn cản thì thôi đi, còn không ngừng đưa cho bà ấy...
Trình Tang nói: "Ta sẽ trả bạc lại cho ngươi."
Tông Chính Huy cười cười, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ trên quầy: "Trình gia chủ, những món đồ trang sức này không phải mua cho nàng."
Ông ta quay đầu nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu cúi người chín mươi độ: 'Đa tạ ngoại tổ phụ!"
Trình Tang siết chặt nắm đấm.
Con gọi thêm một tiếng nữa xeml
Tô Tiểu Tiểu và Thẩm Xuyên đã lâu không gặp, có không ít lời muốn nói.
"Chúc mừng ngươi nha, quan trạng nguyên!"
Thẩm Xuyên dùng quạt vỗ vỗ đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Là Tô huynh khiêm nhượng, nếu Tô huynh không bỏ thi đình, hoa của quan trạng nguyên rơi vào nhà ai còn chưa biết chắc nữa.
Tô Tiểu Tiểu cười nói: "Huynh cũng đừng tự coi nhẹ mình, tài năng của huynh ngay cả Tĩnh Ninh công chúa cũng khen không dứt miệng đó."
Thẩm Xuyên khẽ giật mình: "Ha có, có sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận