Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 828: Đại Hổ Ngai Ngung 1

Chương 828: Đại Hổ Ngai Ngung 1Chương 828: Đại Hổ Ngai Ngung 1
Nhị Hổ lộc cà lộc cộc mà chạy tới: "Nương!"
Ba nhóc hổ con vùi đầu vào lòng nàng cọ qua cọ lại, cọ đến trong lòng mềm nhũn ra.
Tô Tiểu Tiểu xoa xoa ba cái đầu nhỏ của ba người, lại cúi người xuống vén ống quấn Đại Hổ lên xem tình trạng vết thương của cậu bé.
Miệng vết thương đã lành khá tốt, đã kết vảy rồi.
"Hôm nay có còn đau không?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Đại Hổ lắc đầu.
Trẻ con không nhạy cảm về nỗi đau như người lớn, một khi bắt đầu chơi điên cuồng thì không còn nhớ gì cả.
Tô Tiểu Tiểu lại đi xem Tô Nhị Cẩu.
Ban ngày, Phù lang trung đến thay thuốc cho Tô Nhị Cẩu, băng bó cực kỳ tốt.
"Không ăn nổi nữa."
"Ngươi to con như vậy, sao ngay cả hai củ khoai lang cũng ăn không hết?"
Bên trong bếp truyền đến tiếng nói chuyện của Tần Thương Lan và Tô Thừa.
Tần Thương Lan ngôi ở trên băng ghế nhỏ, như một con gấu cao lớn, trong bàn tay gấu ôm một đống đồ đen thùi lùi, vẻ mặt có chút một lời khó nói hết.
Nửa canh giờ trước ngươi nói chỉ còn hai củ khoai lang...
"Cha." Tô Tiểu Tiểu đi vào nhà bếp.
Hai mắt Tô Thừa sáng lên, bỏ cái xẻng cơm xuống: "Con gái! Con trở về rồi? Ăn cơm tối chưa? Có đói bụng hay không?”
"Con ăn rồi." Tô Tiểu Tiểu nói.
Tần Thương Lan cũng bày ra khuôn mặt tươi cười: "Đại Nha!"
Tô Tiểu Tiểu: "Tổ phụ."
Tần Thương Lan lảo đảo ngã chổng vó về phía trước một cái, củ khoai lang đen thùi tuột tay rơi xuống, ông ấy luống cuống nhặt lại, khoai lang không nghe lời mà nhảy nhót trong tay ông ấy mấy lần, hại ông ấy suýt chút nữa xốc cả kệ bếp lên rồi.
"Con, con vừa gọi ta là gì?”
Tần Thương Lang cấm lấy khoai lang với vẻ mặt không dám tin mà nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Tổ Phụ đói"
Khí tràng của Tân Thương Lan trong nháy mắt dài ra hai mét tám!
Cháu gái gọi ông ấy là tổ phụ rồi! Ông ấy làm tổ phụ rồi!
Mặc dù không phải lần đầu Tô Tiểu Tiểu gọi đó, thế nhưng Tần Thương Lan cũng không phải tên ngốc, sao có thể không nhìn ra lân đó Tô Tiểu Tiểu gọi ông ấy là tổ phụ ở Quốc công phủ chỉ là góp vui lấy lệ mà thôi?
Lần này là chân tâm thật ý thật sự rồi!
Tần Thương Lan cười đến không ngậm mồm vào được, không phải do bị cặp lỗ tai chặn lại thì khóe miệng ông ấy có thể kéo đến tận sau gáy rồi.
Tô Thừa biu môi.
Nghĩ đến cái gì, Tân Thương Lan nói: "Đúng rồi, Đại Nha, nghe nói con nhập cung đi chữa bệnh rồi, là chữa cho Thái hậu sao?"
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Là bà ấy."
Tần Thương Lan im lặng một lát, bỗng nhiên thở dài: "Tổ mẫu của con năm đó... Là bạn thân với bà ấy, quan hệ của hai người không tệ, chỉ tiếc là... ... Ài, tạo hóa trêu ngươi, chung quy là rạn nứt rồi."
Tô Tiểu Tiểu không rõ vì sao: "Rạn nứt?"
Tần Thương Lan thở dài nói: "Ba ấy hi vọng tương lai sẽ có một ngày nếu tiên đế đăng cơ, Tần gia chúng ta sẽ nâng đỡ trưởng tử Nam Dương Vương trở thành Thái tử, vì thế còn tìm đến tổ mẫu của con, nhưng hai nhà Tô, Tần chúng ta ủng hộ là con thứ của bà ấy - Nhữ Dương Vương."
Tô Tiểu Tiểu lẩm bẩm nói: "Khi đó, tiên đế vẫn là Nhiếp Chính Vương đúng không? Sớm như vậy, Thái hậu đã cảm nhận được dã tâm của tiên đế rồi?"
Tần Thương Lan lại nói: "Có điều, bọn họ rạn nứt vốn không phải bởi vì chuyện này, dường như là bởi vì việc gì khác, Hoa Âm không chịu nói, ta cũng không hỏi."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Con có thể hỏi một chút, tại sao hai nhà Tần Tô lại không ủng hộ Nam Dương Vương không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận