Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1774: Siêu Cấp Cưng Chiêu Nhi Nữ 2

Chương 1774: Siêu Cấp Cưng Chiêu Nhi Nữ 2Chương 1774: Siêu Cấp Cưng Chiêu Nhi Nữ 2
Tô Tiểu Tiểu cẩn thận xác định thành phần dược liệu: "Củ tam thất, cây nghệ tây, xuyên khung, rễ sô đỏ... Những vị thuốc này là thuốc chữa nội thương, nhưng... Ngoài ra còn có một số thành phần ta chưa thấy bao giờ, là những dược liệu ta không biết."
Mị Cơ cầm bát, nghi ngờ hỏi: "Ở Thánh Nữ điện có người bị thương ư?"
Tô Tiểu Tiểu nhìn Ngũ Hổ: "Ai bị thương?”
Ngũ Hổ không nói.
Tô Tiểu Tiểu: "Ba viên."
Sau khi một bước lên tiên, được những mười viên thức ăn cho chim, ba viên chẳng khác nào cọng lông, ai thèm để ý nữa?
Tô Tiểu Tiểu: "Hai viên."
Ơ?
Ngươi còn càng nói càng ít đi nữa hải
Tô Tiểu Tiểu: "Đừng ép ta phải nói một viên."
Lông Ngũ Hổ sắp rụng hết rồi!
Mị Cơ vươn ta, vò vò lông con vẹt: "Được rồi, được rồi, Ngũ Hổ tài giỏi như vậy, cứ cho thêm mấy viên nữa đi, tỷ tỷ còn để cho ngươi nằm trong lòng, thế nào?"
Có thể nằm ở một nơi vừa thơm vừa mềm, trong nháy mắt, Ngũ Hổ đã thấy choáng váng ngất ngây.
Tô Tiểu Tiểu: "Vì Mi Cơ, bốn."
Ngũ Hổ: Thành giaol
Ngũ Hổ nói hai chữ then chốt: Mật thất, nam nhân.
Sau đó trải tấm khăn màu trắng của Tô Tiểu Tiểu ra, dùng đôi cánh nhỏ vân vê, thẳng thớm nằm lên, khoan thai không gì sánh được!
Mi Cơ sững sờ nói: "Trong Thánh Nữ điện làm sao có thể có nam nhân?"
Tô Tiểu Tiểu nhìn Ngũ Hổ nhắm mắt giả chết: "Còn là một nam nhân đã hôn mê bất tỉnh, thuốc là dành cho người đó."
Nghĩ đến tất cả các manh mối, kết hợp với mục đích chuyến đi này của bọn họ, một ý tưởng lóe lên trong đầu Mị Cơ, đột nhiên nàng ta nghĩ tới một phỏng đoán hết sức táo bạo.
"Tiểu Tiểu, nam nhân đó không phải là-"
Tô Tiểu Tiểu cũng nghĩ tới cùng một ý với nàng ta:
"Bây giờ không có chứng cứ, mọi thứ chỉ là suy đoán của chúng ta, nhưng dù là thế nào, chúng ta cũng phải đi đến Thánh Nữ điện."
Lận Trường Sứ đã nói với Hàn thúc, người đó sắp tỉnh lại, dường như đang nhắc nhở Hàn thúc tiến hành kế hoạch gì đó.
Tô Tiểu Tiểu lẩm bẩm: "Xem ra phải càng sớm càng tốt."...
Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng.
Trình Tang vẫn chưa tỉnh dậy.
Tô Tiểu Tiểu đã rời giường.
Nàng đi đến căn bếp nhỏ.
Thực đơn của Trình Tang không được định trước, có khi cả ngày không ăn, cũng có khi ăn lúc nửa đêm, để phòng bà ấy đói, Tạ Vân Hạc đã sắp xếp căn bếp nhỏ này.
Trù nương thấy nàng đến, còn nhìn nàng một cái với vẻ kiêng ky.
Trong mắt những nha hoàn với vú già này, Tô Tiểu Tiểu không phải là chủ tử thực sự, mà cũng không phải là người bản thân có thể dễ dàng đắc tội.
"Có gì để ăn không?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Có, có." Trù nương trả lời: 'Cô nương muốn ăn gì, để ta làm."
Tô Tiểu Tiểu xắn tay áo lên: "Không cần, để ta làm."
Trù nương nhìn nàng một cách kỳ lạ.
Tô Tiểu Tiểu chỉ vào bếp lò: "Tối hôm qua ta đã làm rồi."
Trù nương càng ngạc nhiên hơn.
Sáng nay bà ta đến đây, thấy nhà bếp sạch sẽ hơn bình thường, còn đang tự hỏi nha hoàn nào đã dọn dẹp, còn giỏi hơn cả bà ta.
Từ sáng sớm, Tạ Vân Hạc đã đến viện của Trình Tang.
Ông ta vẫn không quá yên tâm với hai nha đầu kia, càng không yên lòng để họ ở bên cạnh Trình Tang.
Vừa bước vào viện, ông ta đã nghe thấy tiếng cười đã lâu không nghe, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc là vì đó là giọng của Trình Tang, còn xa lạ là bởi rất nhiều năm rồi ông ta không còn được nghe thấy tiếng cười vang lên từ nơi đáy lòng này nữa.
'Lão gia.
Bọn nha hoàn trong viện nhìn thấy ông ta, vội vàng lên tiếng thi lễ.
"Phu nhân đang làm gì?" Tạ Vân Hạc hỏi.
"Phu nhân... đang ăn điểm tâm ạ." Nha hoàn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận