Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1232: Kết Thúc Hôn Lễ 2

Chương 1232: Kết Thúc Hôn Lễ 2Chương 1232: Kết Thúc Hôn Lễ 2
Đây là một nha hoàn mới đến, không biết nàng ta có tình cảm với Vệ Đình, cho rằng ý nàng ta là sự phô trương của đại hôn, liền nói: "Cong chúa không cần ngưỡng mộ, đợi tới lúc người đi hoà thân, sẽ dựa vào quy cách của quốc hôn để chuẩn bị, nhất định sẽ phô trương hơn cả cái này!"
Quách Linh Tê không nói gì.
Đội đón dâu re một cái, đi vào một con đường khác.
Nàng ta đứng dậy, liều mạng vươn người ra ngoài.
"Công chúa! Người cẩn thận ngã xuống dưới!"
"Không nhìn thấy nữa rồi... ta không nhìn thấy nữa rồi... ta không còn nhìn thấy nữa rồi..."
Nàng ta gào lên khóc.
Cũng không biết đang nói hôm nay không nhìn thấy nữa, hay là cả đời này cũng không còn duyên để gặp lại nữa.
Đội đón dâu đến Vệ gia.
Kiệu hoa được đặt xuống vững vàng.
Tô Tiểu Tiểu đang nghĩ xem bước tiếp theo nên làm cái gì, thì nhìn thấy cái tay có khớp xương rõ ràng vén rèm ra duỗi vào trong.
Tô Tiểu Tiểu đưa tay cho hắn.
Vệ Đình nắm thật chặt, đỡ nàng xuống kiệu hoa.
Bà mối cầm lụa đỏ đi đến, nhưng nhìn thấy hai người đã nắm tay nhau rồi, đột nhiên cảm thấy cái lụa đỏ này rất dư thừa...
"Đừng sợ."
Vệ Đình nhẹ giọng nói.
“Ta không sợ."
Tô Tiểu Tiểu nói.
Vệ Đình cười trâm thấp một tiếng: "Cũng đúng."
Nàng có tính cách gì, hơn một tháng không gặp, chẳng lẽ hắn lại quên rồi sao?
Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng vượt qua yên ngựa và chậu than.
Đến lúc giãm phải mảnh ngói không biết ai giở trò xấu, vậy mà có liên tiếp bảy, tám mảnh ngói.
Khoé miệng của bà mối giật giật.
Đây, đây, đây, có ai mà giãm nát được chứ? Không giam nát thì không may mắn!
Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng giam lên, một chân giam nát thành bột mịn!
Bà mối: "..."
Mọi người đang vây xem: ”...'
Người mới đi vào đại đường.
Bà mối nhét lụa đỏ vào trong tay hai người, đỡ tân nương đứng vững, chuẩn bị cho lễ bái đường sắp tới.
Vệ lão thái quân và Vệ phu nhân ngồi trên chỗ chủ vị, bốn vị tẩu tẩu ngồi bên cạnh, bởi vì thân phận của Vệ Lục Lang đặc thù, nên không xuất hiện trong đại đường.
Nhưng hôm qua hắn ta đã ấn Vệ Đình bái mình mấy lần liên, hài lòng rồi!
Ngoài mặt Vệ lão thái quân không nói gì, đáy mắt lại không giấu nổi sự kích động.
Vệ phu nhân cũng như vậy.
Tiên sinh chủ trì bắt đầu xướng lễ.
"Nhất bái thiên địa 一一"
Hai người nắm chặt lụa đỏ, chậm rãi bái lạy với trời xanh ngoài cửa.
"Nhị bái cao đường 一一
Hai người quay người lại, bái lạy thật sâu với Vệ lão thái quân và Vệ phu nhân.
Vành mắt của Vệ lão thái quân đỏ ửng lên
Vệ phu nhân cũng dùng khăn lau nước mắt.
"Phu thê giao bái 一一"
Hai người hướng về đối phương, nhẹ nhàng bái lạy.
Cảm giác nghi thức kỳ lạ này, vậy mà lại khiến nàng thấy hơi kích động.
Đưa vào động vào trong miệng của tiên sinh chủ trì là ý trên mặt chữ, thật sự chỉ đưa vào trong mà thôi, không thể vén khăn cô dâu.
Sau đó Vệ Đình phải ra ngoài tiếp khách, mãi tới khi đêm xuống mới có thể hoàn thành phu thê đại lễ với Tô Tiểu Tiểu.
Vệ Đình nắn nắn cái tay mềm mại của nàng: "Ta sẽ trở lại nhanh thôi."
"Ta không gấp gáp!" Tô Tiểu Tiểu không đổi sắc mặt nói: "Nhưng mà nếu như chàng gấp gáp... thì... quay lại sớm là được rồi."
Nếu như gia hỏa này dám thiếu đòn mà nói một câu "Ta cũng không gấp”, thì đừng nghĩ tới chuyện động phòng nữal
Cũng may hôm nay Vệ Đình không tìm chết trong ngày đại hôn. Ham thấp giọng cười một cái: "Được."
Hắn đi gọi ba đứa nhóc qua đây.
Ba đứa nhóc nhìn tân nương đang đội khăn trùm đầu, nhất thời có chút không dám nhận.
Ba đứa nhóc ấp a ấp úng, nằm lên trên chân của Tô Tiểu Tiểu, ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn từ dưới khăn trùm đầu.
Là nương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận