Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2163: Vach Tran Nam Cuong Vuong 1

Chuong 2163: Vach Tran Nam Cuong Vuong 1Chuong 2163: Vach Tran Nam Cuong Vuong 1
Ông ay vẫn còn nhớ cuộc săn bắn nọ, lần đó tứ đại thế gia và bát đại bộ lạc đều đi.
Nam Cương Vương chỉ dẫn theo một nội thị, phóng ngựa chạy sâu vào rừng.
Khi họ tìm thấy Nam Cương Vương thì Nam Cương Vương đã bị trọng thương, nằm dưới đất hôn mê bất tỉnh, nội thị tung tích không rõ.
Không ai quan tâm đến một tên nội thị, đều nhất trí cho rằng hắn ta bị mãnh thú tha đi mất.
Nào ngờ nội thị kia đã mặc vào áo choàng của Nam Cương Vương nằm sẵn trên đất, Vương chân chính thì bị bắt đi.
“Chuyện năm đó không trách các ngươi được, đứng dậy nói chuyện ởi.'
Sau khi Tông Chính Huy liên tục yêu cầu, lão thái gia mới cùng con trai đứng dậy.
Tông Chính Huy nói: "Chuyện đã qua, tram không muốn nhắc lại, nhưng trước mắt tram cần sự ủng hộ của Doãn gia."
Doãn lão thái gia chắp tay thở dài: "Bệ hạ xin cứ nói."
Tông Chính Huy nghiêm túc nói: "Ngăn cản hai đại bộ lạc là Thanh Long và Phục Hổ phát binh lên phía bắc, liên lạc với quan viên của toàn bộ Doãn gia giúp tram đoạt lại vương vị!"
Âm ầm...
Ban đêm ở Nam Cương đột nhiên vang lên tiếng sấm sét.
Tiếng sấm đinh tai nhức óc khiến song cửa sổ rung chuyển.
Lâu trưởng lão nghỉ ngơi ở điện trưởng lão.
Mấy ngày rồi bà ấy không về, trốn khỏi yêu tinh phiên phức, bà ấy mừng được an nhàn.
Nhưng bà ấy lớn tuổi rồi, chất lượng giấc ngủ vốn không bằng người trẻ tuổi, lập tức bị sét đánh thức.
Sấm quá lớn, nếu bị đánh trúng thì toi.
Lâu trưởng lão thở dài, đứng dậy đi đóng cửa sổ.
Một tia chớp soi sáng bầu trời và mặt đất rõ như ban ngày.
Bà ấy vừa quay đầu lại, một bóng người âm u đứng chặn ở cửa.
'ối!
Linh hồn của bà ấy sắp bị dọa bay rồi!
Bóng người cất bước đi về phía bà, lặng lẽ mỉm cười: "Bà bà, lâu rồi không gặp."
Lâu trưởng lão chấn động!
Oắt con đáng ghét này sao lại tới nữa? Còn không rên một tiếng, xác chết vùng dậy giữa đêm hôm khuya khoắt hay gì?!
Bà ấy đẩy cửa sổ vừa đóng ra, hay là thêm một cột sấm nữa đánh chết nó đi
Tô Huyên đưa cho bà ấy một hộp điểm tâm.
Lâu trưởng lão quả quyết từ chối: "Ta không ăn!"
Tô Huyên mỉm cười: "Không phải đồ mua bên ngoài, do Trình Tô làm đó."
Điểm tâm do Tô Tiểu Tiểu, Tô Huyên từng cho Lâu trưởng lão nếm thử một lần.
Một lần thưởng thức nhung nhớ cả đời.
Lâu trưởng lão trừng mắt nhìn tên nhóc phiền toái nào đó: "Còn muốn làm gì nữa?”
"Muốn nhờ bà bà giúp ta một việc nhỏ."
"Không giúp!"
Thằng oat phiên phức nhờ toàn việc cỡ bự, lúc trước chỉ nói đến Nam Cương chơi chơi, kết quả thế nào?
Ăn vạ mãi nhà bà không chịu dil
Bà ấy cũng sẽ không mắc mưu của oắt con phiền toái này nữa!
Tô Huyên vẫn giữ nụ cười ngoan ngoãn: "Chuyện này có lợi với Thánh Nữ điện."
Nhắc tới Thánh Nữ điện, Lâu trưởng lão nghi ngờ nhìn hắn ta một cái: "Thánh Nữ mất tích có phải do các ngươi làm không?"
Tô Huyên vô tội nói: "Không liên quan đến ta."
Lâu trưởng lão lạnh lùng nói: "Ngươi dám cam đoan cũng không liên quan đến đồng đảng của ngươi không?'
Tô Huyên: 'Không cam đoan.
Lâu trưởng lão: "..."
Lâu trưởng lão mất kiên nhẫn nói: "Có chuyện mau nói, có rắm mau thải"
Tô Huyên nói thỉnh cầu của mình ra.
Lâu trưởng lão tức đến độ hận không thể ném hắn ta ra ngoài: "Cớ gì lúc trước cái thân già này lại thua trong tay ngươi!”...
Cơn sấm sét vang dội qua đi, vương đô Nam Cương nghênh đón một trận mưa to.
Dân chúng bách tính đã ngủ say, một đám thị vệ Ngự lâm quân lại khoác áo tơi, phóng ngựa rong ruổi dưới mưa to.
Bọn thị vệ chia làm mấy hướng, len lỏi trong phố lớn ngõ nhỏ, gõ cửa từng nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận