Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1953: Gianh Quyen 1

Chuong 1953: Gianh Quyen 1Chuong 1953: Gianh Quyen 1
“Mấy đứa nhỏ thì sao? Muội tính làm sao với chúng nó?” Vệ Thanh hỏi.
“Mang về Trình gia.”
Nếu Lãnh Tử Lăng có tìm tới, nơi này sẽ không còn an toàn.
Vệ Lục Lang nói: “Nếu mang đi hết rồi, lỡ lúc đó cha buồn bực chuyện gì...”
“Vệ Hi Nguyệt ở lại.” Vệ Thanh nói: “Cha cũng rất đau lòng cho Hi Nguyệt.”
Vệ Lục Lang: "Không phải sẽ nguy hiểm sao?"
Vệ Thanh cười nói: 'Không đâu.
Bọn họ không thể trông cùng lúc bốn đứa nhỏ nhưng nếu chỉ là một đứa thì không phải chuyện gì to tát.
Huống chỉ Hi Nguyệt thực sự rất ngoan, con bé rất nghe lời.
Lý Uyển cũng nói: "Đúng vật, Hi Nguyệt sẽ không đồng ý chuyện cách xa cha nó đâu."
Vệ Hi Nguyệt đã rất vất vả "trông lại" cha mình, con bé muốn mỗi ngày "tưới nước".
Vệ Lục Lang lưu luyến ba đứa nhóc còn lại, dù gì thì cũng vì sự an toàn cho cha và ba đứa đó, đây là cách tốt nhất rồi.
Nghĩ đến điều gì, hắn ta nghi ngờ hỏi: "Hình như Thánh Nữ ở trên phố đã từng gặp qua bọn Đại Hổ rồi, muội mang chúng nó về Trình gia không sợ bị lộ sao?"
Tô Tiểu Tiểu cười: "Săn hổ tự có cách dụ hổi"
Hôm nay tại điện Thánh Nữ có nghi thức cầu phúc.
Bởi vì trán Thánh Nữ đã bị Trình Tang dẫm thành thọ tinh công, thực tại không để mất người này nữa, chỉ có thể phái người đến điện Thánh Mẫu truyền tin.
Trên người nàng ta có vết thương, không thể tham gia nghi thức cầu phúc.
Trong lòng Thánh Nữ thực ra đã có một cách, hy vọng nghi thức cầu phúc ở điện Thánh Nữ có thể hoãn lại.
Thật đáng tiếc lại làm nàng thất vọng rồi.
Điện Thánh Nữ phái người đến đưa tin: bảo nàng yên tâm dưỡng thương, không cần lo lắng về nghi lễ câu phúc, Doãn Tiểu Điệp sẽ thay mặt nàng chủ trì.
Thánh Nữ chạm vào đôi lông mày sưng tấy đau nhức của mình.
Vừa chạm vào đã trực tiếp chạm vào chỗ đau, nàng càng phiền hơn.
Hai lần ba lượt đều đen đủi, vốn dĩ cho rằng đã đủ phiền rồi, nhưng không ngờ đến buổi tối, nha hoàn đột nhiên vội vàng tiến vào.
"Thánh Nữ! Không hay rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!" Đáy mắt Thánh Nữ hiện lên một tia không kiên nhẫn: "Chuyện gì?"
Nha hoàn lo lắng nói: "Ngoài cửa có ba đứa bé đến, nói... nói muốn tìm nương của mình."
Thánh Nữ không nóng không lạnh hỏi: "La người nhà quý phủ nào?"
Nha hoàn căng da đầu nói: "Không phải, Thánh Nữ... bọn chúng... hình như là tìm ngài"...
Trình gia dạo gân đây chuyện ồn ào đặc biệt nhiều.
Mấy ngày trước có một tiểu nha đầu đến cửa nhận người thân, nói là cháu gái của Trình Tang.
Hôm nay lại có ba bánh bao nhỏ đến, trong tay mỗi đứa là một bọc tay nảy, giọng nói non nớt tìm mẹ.
Ba đứa trẻ này đẹp quá, lại là sinh ba, thập phần hiếm gặp.
Chuyện này làm người xem náo nhiệt tăng gấp đôi so với lần trước.
Cánh cửa bị quây đến không lọt nước, hạ nhân Trình gia muốn đuổi cũng đuổi không được.
"Mấy đứa trẻ đẹp quá."
"Lại còn phải nói. Giống như mấy đứa trẻ từ trong tranh bước xuống ấy."
Chưa cần nói các đại nương đại thẩm nhìn không chớp mắt, ngay cả những đại lão gia nhất quán tự giữ mình cũng rất hận không thể đem ba đứa trẻ đáng yêu như hoa như ngực này ôm về nhà.
Một thẩm tử hỏi: "Nương của các cháu sống ở nhà này sao?"
Ba đứa trẻ ôm ba cái tay nải, nghiêm túc gật đầu.
Thẩm tử lại hỏi: "Nương của các cháu là ai?"
Ba đứa không nói gì.
Một đại nương hỏi chuyện: "Có phải họ Trình không?”
Ba đứa lại nghiêm túc gật đầu.
Lúc này, một phu nhân trẻ tuổi lên tiếng: "Ôi chao, ta đã gặp qua bọn chúng rồi! Lần trước trên phố Liễu Dương, bọn chúng xông đến chỗ Thánh Nữ gọi nương!"
"Thật hay giả thế?"
"So với vàng còn thật hơn! Ta tận mắt nhìn thấy mà."
"Ta cũng nhìn thấy!" Một chàng trai nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận