Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1449: Ket Giao Kim Chu 1

Chuong 1449: Ket Giao Kim Chu 1Chuong 1449: Ket Giao Kim Chu 1
Phù Tô nhìn thiếu gia lẻ loi bị bỏ rơi, bừng tỉnh đại ngộ, nhịn không được đồng tình mà nhìn thiếu gia nhà mình một cái: "Thiếu gia... Ngài đây là... Lại chịu khổ thiếu phu nhân vứt bỏ sao?"
Vệ Đình thất khiếu bốc khói: "... !I"
Tô! Tiểu! Tiểu!...
Trải qua hơn nửa tháng lặn lội đường xa, đoàn người Tô Tiểu Tiểu đi tới trấn nhỏ biên thuỳ thành tây, đi phía trước chính là Ngọc Môn Quan.
Đúng lúc đã vào cuối mùa thu, thời tiết dân lạnh, sớm muộn gì cũng đều lạnh lẽo.
Tô Tiểu Tiểu thay y phục mùa thu ở trong xe ngựa cho ba tiểu đậu đinh.
"Chàng... Muốn cũng thêm xiêm y dày hay không?" Nàng mỉm cười với người nào đó ngồi ở đối diện nói.
Rốt cuộc nàng vẫn bị Vệ Đình đuổi kịp.
Cũng không kỳ quái, dù sao cũng là chạy ở phía dưới mí mắt Vệ Đình, nàng không tính hoàn toàn bỏ rơi hắn.
Vệ Đình nhàn nhạt mà nhìn nàng: “Chạy đi, sao không chạy?”
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười, vô cùng chân chó nói: "Có tướng công đẹp như vậy, sao ta bỏ được một mình rời đi?”
Chủ yếu là lộ dẫn ở trên người gia hỏa này, không đợi hắn thì không ra được Ngọc Môn Quan!
Vệ Đình châm chọc nói: “AI
Đoàn người ra Ngọc Môn Quan, bước lên ranh giới Tây Tấn.
Tây Tấn không có đường thủy, Vệ Đình và Tô Tiểu Tiểu mang theo ba hài tử và Hạnh Nhi thay ngựa xe ở trạm dịch.
Lại trải qua hai mươi ngày lặn lội đường xa, cuối cùng bọn họ cũng đến Tây Đô.
Lần đầu tiên Tô Tiểu Tiểu đi xa nhà như vậy, nói thực ra xác thật hơi xóc nảy.
Nàng sờ đầu ba tiểu gia hỏa: "Có mệt hay không?”
Ba người đồng thời lắc đầu.
Vệ Đình hừ nói: "Tiểu hài tử nào đâu biết mệt?"
Đặc biệt là ba đứa trong nhà này, vô cùng tràn đầy tinh lực, ở trong xe ngựa cũng nhảy nhót.
"Nương, muốn uống nước." Đại Hổ nói.
Tô Tiểu Tiểu tới Tây Tấn cảm xúc lớn nhất chính là khô ráo, ban ngày nếu không uống nhiều nước, ngày tiếp theo tỉnh lại cổ họng sẽ khô khốc phát đau. Tô Tiểu Tiểu nhìn ba người khô miệng, đi lấy túi nước, lắc lắc, nói: "Uống hết rồi."
Vệ Đình đẩy màn xe ra, nhìn trường long xếp hàng ở cửa thành, lại nhìn mấy gian lều trà hai bên con đường: "Đi lều trà ngồi một lát."
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Cũng được."
Một nhà năm người xuống xe ngựa, Hạnh Nhi cũng từ chiếc trên xe ngựa phía sau kia xuống.
Cuối cùng Tô Tiểu Tiểu hiểu rõ vì sao trong phủ nhiều nha hoàn như vậy, Vệ lão thái quân lại để nàng dẫn theo người trẻ tuổi nhất, Hạnh Nhi thân thể lớn, một đường tàu xe mệt nhọc cũng không có việc gì.
Phù Tô và A Phúc đánh xe ngựa đi xếp hàng.
Mấy người chọn gian lều trà ít khách, tuy đi thêm vài bước, thắng ở thanh tịnh.
Hạnh Nhi lau ghế.
Ba đứa nhỏ ngồi ở một trên băng ghế, Vệ Đình, Tô Tiểu Tiểu, Hạnh Nhi ngồi một băng ghế.
Tiểu nhị lầu trà đi tới, cười hỏi mấy người nói: 'Khách quan muốn cái gì?"
"Trước hai bình trà." Tô Tiểu Tiểu nói: "Một bình pha lá trà, một bình nước ấm”"
Khuôn mặt của Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình, y phục cũng không giống bá tánh bình thường, vừa thấy chính là chủ nhân có bạc, tiểu nhị rất là thân thiện, không chỉ có câm nước trà lại đây, còn tặng hai đĩa rau ngâm.
Ba đứa nhỏ ừng ực uống lên hai chén to, rốt cuộc thoải mái.
"Ngươi cũng uống." Tô Tiểu Tiểu nói với Hạnh Nhi.
"Vâng." Hạnh Nhi đồng ý, rót trà cho Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình trước.
Lại nói tiếp nàng ấy là nha hoàn, nên nàng ấy hầu hạ tiểu thư, nhưng một đường đi này, tiểu thư cũng chăm sóc nàng ấy rất nhiều.
Tiểu Hổ chỉ vào lồng hấp trên bệ bếp nói: "Bụng đói, muốn ăn (bánh) bao kỷ."
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười, hỏi Đại Hổ Nhị Hổ nói: "Các con cũng muốn ăn sao?”
Hai người gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận