Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 383: Cô Cô 2

Chương 383: Cô Cô 2Chương 383: Cô Cô 2
Hơn nữa, tin tức hôm qua Tôn chưởng quầy nghe cũng có chỗ sai. Gia đình giàu có kia không tới dời mồ mà tới tế tổ, xây thêm vì con cháu trong dòng họ được làm quan.
Ở Đại Chu, nam tử hai mươi tuổi lên làm quan sẽ được làm đại lễ. Nếu trước thời gian kết hôn thì sẽ làm đại lễ trước ngày đại hôn một ngày.
Địa điểm đều là ở nhà miếu.
Người nhà quê lấp đầy bụng còn khó, dĩ nhiên không chú trọng nhiều tới vậy, chỉ qua loa tùy tiện, đến cả việc mua mão còn không nổi chứ đừng nói là làm lễ.
Cũng chỉ có mấy sĩ phu, chư hầu cẩm y nhung lụa thì mới để ý mấy nghi lễ phiên phức đó.
Tô Tiểu Tiểu cảm thấy lần này trở vê nàng cũng sẽ mua cho cha một cái mão đội đầu, không cân mạ ngọc mà phải là ngọc thật.
Tô lão cha lưu lạc đến thôn Dương Liễu do nạn đói, chăn bò suốt mười năm, ăn cơm của bách gia mà lớn lên. Không có trưởng bối, dĩ nhiên cũng không làm đại lễ, cứ như vậy mà mơ mơ hồ hồ thành chồng, thành cha.
"Nhà nhỏ ngói đỏ dưới chân núi... không sai, đúng là nơi này!" Tôn chưởng quầy vén màn xe ra, Tiểu Ngũ, dừng xe."
Tôn chưởng quầy chỉ vào tòa kiến trúc nguy nga phía trước nói: "Nhìn thấy không, chỗ đó chính là từ đường Tô gia, thật khí chất! Đáng tiếc chúng ta không được vào, một lát sẽ làm điểm tâm ở trong bếp rồi có người tự qua lấy.
"Ừm"
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh bước xuống xe.
Tô Nhị Cẩu đã ngủ một giấc ở trên xe, tinh thần không tôi.
Tới bàn bạc với người quản gia của bọn họ.
Có lẽ là biết bọn họ được Huệ Giác sư thái giới thiệu nên thái độ của quản gia rất khách sáo. Sau khi dẫn người ra sau bếp còn hỏi có cân thêm gì không.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nguyên liệu nấu ăn do chúng tôi tự mang, làm phiên cho hỏi nước nấu ăn ở đâu?"
Quản gia cười nói: "Hau viện có một giếng nước sạch, nếu không muốn dùng nước giếng thì đi nửa dặm về phía Đông có một dòng suối tự nhiên, hương vị ngọt mát hơn nước giếng nhiều."
Tô Tiểu Tiểu quyết định đi nếm thử nước suối.
Tô Nhị Cẩu gánh đòn gánh cùng hai thùng nước đuổi theo.
Rất nhanh đã đi hết nửa dặm, Tô Tiểu Tiểu nhìn dòng suối tự nhiên uống lượn từ vách đá cửa động chảy xuống, vươn tay hứng lấy uống thử một ngụm. Thật ngọt!
"Tỷ, uống ngon không?" Tô Nhị Cẩu hỏi.
Tô Tiểu Tiểu không do dự ừ một tiếng: "Uống ngon, ngọt hơn nước trên núi chúng ta nhiều."
"Ta cũng thử!" Tô Nhị Cẩu buông đòn gánh và thùng xuống. Cậu ta không dùng tay hứng mà trực tiếp nghiêng đầu ghé miệng vào,
“Thật lạnh!"
Cổ áo cậu ta ướt sũng.
Nhưng cậu ta cũng đã nếm được. Nước nơi này đúng là ngọt thanh.
"Tỷ, lúc trở vê chúng ta có thể mang cho cha hai thùng không?"
"Hả? Tỷ, tỷ sao vậy? Sao không nói câu gì?"
"Tỷ!"
Tô Tiểu Tiểu nhẹ giọng nói: "Ta nghe thấy rồi, lát nữa sẽ hỏi quản gia xem nước suối bao nhiêu tiền, mua chút mang về."
-Hai tỷ đệ đúng là một người dám mang, một kẻ dám chiều.
Tô Tiểu Tiểu hơi nhăn mày.
Vừa rồi... hình như nàng mới thấy Cảnh Dịch.
Bị một đám người quần áo đẹp de vây quanh đi vào từ đường của gia đình giàu có.
Quá xa, không nhìn rõ. Có lẽ nàng nhìn lầm rồi.
Nhưng giây tiếp theo, nàng không nghĩ vậy nữa.
Bởi vì, Trường Bình đã đi lại đây.
Trường Bình cũng tới suối lấy nước, nhưng điều khác biệt là hắn ta chỉ lấy hai ống trúc nhỏ.
"Tô Tô Tô... Tô cô nương?”
Trường Bình ngạc nhiên nhìn về phía hai tỷ đệ: "Sao các ngươi lai ở chỗ này?"
Chỗ nào cũng có thể đụng mặt các ngươi, đúng là âm hồn bất tán!
Trường Bình là người hâu bên cạnh Hạng công tử, hắn ta ở đây nghĩa là Hạng công tử cũng ở đây. Vậy khả năng cao là Cảnh Dịch cũng ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận