Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2192: Báo Ứng. 2

Chương 2192: Báo Ứng. 2Chương 2192: Báo Ứng. 2
Tô Huyên nhẹ nhàng giễu cợt nói: “Chỉ dựa vào một mình sư huynh có thể ngăn được không?”
Ninh Như Phong mở miệng: “Toàn bộ Liên minh sát thủ sẽ ngăn cản ngươi!”
Tô Huyên cười lạnh: “Liên minh sát thủ không chỉ làm nghề cướp người mà còn tỏ ra nhân từ, bắt đầu làm nghề cứu người nữa à? Quy tắc thay đổi từ khi nào vậy? Ngay cả người thuê cũng cần được bảo vệ?"
Ninh Như Phong do dự muốn nói lại thôi, liếc nhìn Tô Huyên rồi nói: “Ngươi đã vi phạm quy tắc của Liên minh sát thủ khi can thiệp vào chuyện của Vệ Tư. Nếu ngươi lại ám sát người thuê của mình, nếu truyền ra ngoài thì danh tiếng của Liên minh sát thủ sẽ ra sao? Còn về chuyện Vệ Tư, ta sẽ đến tìm sư phụ cầu xin cho ngươi, nếu người ngoan ngoãn, ta thậm chí có thể bao che cho ngươi, ngươi đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa nếu ngươi giết người thuê, ngươi cũng sẽ bị Liên minh sát thủ xử tử thôi!"
Tô Huyên nói từng chữ một: “Tránh ra.”
Ninh Như Phong cau mày: “Sư đệt"
“Ta đã nói tránh rat”
Tô Huyên trở tay đánh một chưởng vào ngực Ninh Như Phong.
Ninh Như Phong không kịp phòng bị, bị hắn ta đánh văng ra ngoài, quỳ một chân xuống, dùng trường kiếm vẽ trên mặt đất một khe rãnh dài chừng ba thước mới ổn định được thân hình.
Sư đệ nghiêm túc về việc đó...
Tô Huyên nói với Tạ Cẩn Niên: "Ngươi cũng tránh ra, nếu không ta cũng sẽ giết ngươi."
Tông Chính Minh nắm chặt nắm đấm, Cẩm Niên trung thành, sẽ không rời đi.
Tạ Cẩn Niên im lặng né tránh.
Tông Chính Minh:
Tông Chính Minh hoảng sợ đưa tay ra ngăn cản Tô Huyên: "Đừng giết Trẫm! Ngươi muốn gì Trẫm cũng sẽ cho ngươi!"
Tô Huyên dùng kiếm chém đứt gân tay của ông ta.
AL
Tông Chính Minh hét lên một tiếng chói tai.
Máu tươi bắn tung tóe khắp khuôn mặt Tô Huyên, hắn ta thậm chí không chớp mắt, vẫn nhìn ông ta, giống như Tu la trong luyện ngục, hoặc giống như ác quỷ đòi mạng.
Tô Huyên giơ tay lên lại một kiếm cắt đứt gân tay còn lại của ông ta. Ninh Nhu Phong cau may.
Có chuyện gì với sư đệ vậy?
Đệ ấy không trực tiếp giết Tông Chính Minh mà tra tấn Tông Chính Minh.
Tông Chính Minh ở dân gian phải chịu nhiều đau khổ, nhưng cũng không đến mức bị người lột da rút gân, sau đó làm Vua mấy chục năm ăn sung mặc sướng, tự do tự tại, chưa từng chịu chịu một chút đau đớn nào?
Gân tay của ông ta lần lượt bị đứt ra, đau đớn đến mức chết đi sống lại, chật vật ngã xuống đất tiếng kêu la của ông ta vang vọng khắp bến đò.
Ninh Như Phong tiến lên đứng trước mặt Tông Chính Minh: "Sư đệ!"
Đáng tiếc Ninh Như Phong không phải đối thủ của Tô Huyên.
Tô Huyên một chiêu ep lùi lại, sau đó dùng kiếm đâm vào đùi Tông Chính Minh!
A....
AL
A...
Tông Chính Minh gào thét khàn cả giọng, cơ thể vô cùng đau đớn và nhục nhã, khiến ông ta không thể duy trì được tôn nghiêm Vua của một nước của mình.
Nước mắt và máu cùng nhau chảy ra.
Nhưng tất cả điều này còn lâu mới kết thúc.
Tô Huyên lại dùng kiếm chém ra, đánh gãy gân chân ông ta.
Ninh Như Phong khiếp sợ.
Rốt cuộc mối thù giữa sư đệ và Tông Chính Minh là gì? Ra tay tàn nhẫn như vậy?
Chỉ cần gật đầu là có thể giết người, nhưng sư đệ của y tựa hồ không muốn Tông Chính Minh chết dễ dàng.
Có vẻ chết như vậy dễ dàng cho ông ta quá.
Mặc dù Tông Chính Minh dự định gây chiến với quân đội Tô gia, nhưng chẳng phải cuộc chiến vẫn chưa bắt đầu hay sao?
Sao sư đệ lại làm như vậy... Giống như Tông Chính Minh đã giết cả nhà đệ ấy vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận