Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1047: Nghịch Thiên Mà Di 2

Chương 1047: Nghịch Thiên Mà Di 2Chương 1047: Nghịch Thiên Mà Di 2
"Tư Không đại nhân! Bọn họ ở ngoài cửa, muốn cho bọn họ tiến vào sao?"
Chủ bộ hỏi.
Tư Không Vân nói: "Thả."
Chủ bộ do dự nói: "Đại nhân... Thuộc hạ biết rõ quan hệ cá nhân của ngài và lão hộ quốc công không tồi, nhưng thân phận của ngài đặc thù, bệ hạ vô cùng kiêng kị ngài và trọng thần trong triều lui tới. Còn nữa, thuộc hạ nghe nói lão hộ quốc công cũng không còn thở..."
Tư Không Vân nhìn mưa to giàn giụa, nghiêm mặt nói: "Mở cửa, ta đi đưa thần tướng đoạn đường cuối cùng."
Đại môn dày nặng huyền thiết bị tám gã cao thủ hợp lực mở ra, Vệ Đình ôm Tần Thương Lan đi đến.
Hắn trịnh trọng nói: "Đi chuẩn bị một gian nhà ở sạch sẽ!"
Mọi người quay đầu lại nhìn Tư Không Vân phía sau cơn mưa.
Tư Không Vân gật đầu: "Dựa theo Vệ đại nhân nói làm."
"Ta đến dẫn đường đi!" Tên kia đệ tử nói: "Vệ đại nhân, mời đi theo ta!"
Phía sau Vệ Đình còn đi theo một tiểu nha đầu lạ mặt, mọi người không quá để ý.
Chỉ vì nàng đi theo Vệ Đình, nên nhường nàng một đường đi vào.
Cổng chậm rãi khép lại.
Kinh Triệu Doãn kinh hãi: “AI Al Bản quan còn chưa tiến vào đâu! Bản quan muốn tra án! Giam chính! Giam chính!"
Đệ tử dẫn ba người đi sương phòng lầu một phía đông.
Vệ Đình chậm rãi đặt Tân Thương Lan ở trên giường đệm.
Tô Tiểu Tiểu nói với đệ tử: "Làm phiên chuẩn bị một bộ xiêm y khô mát, một thùng nước ấm, cây kéo, kim sang dược... Nếu không có kim sang dược... Bạch Cập, cỏ Tiên Hạc, Tử Châu Diệp cũng được! một chút Đan Sa! Nếu đêu không có những thứ này, Bách Thảo Sương cũng được!"
Đệ tử ngơ ngác: "Bách, Bách Thảo Sương?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đáy nồi hôi!"
"A... Vâng."
Đệ tử không hiểu ra sao rời đi.
"Ta đi hỗ trợ!" Vệ Đình đi tìm xiêm y.
Tư Không Vân đi vào trong phòng.
Ông ấy nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái thật sâu: "Ngươi tính cứu ông ấy?" Tô Tiểu Tiểu cũng không quen Tư Không Vân, nhưng nhìn khí chất của ông ấy, cũng không khó đoán ra là vị giam chính trong lời đồn kia.
Ông ta từng phê mệnh cho công chúa Tĩnh Ninh, nói trên người công chúa Tĩnh Ninh chịu tải khí vận hoàng thất Đại Chu, đây cũng là vì sao rõ ràng công chúa Tĩnh Ninh không được trưởng bối vui lòng, lại vẫn trở thành con vua Cảnh Tuyên Đế coi trọng nhất.
Hôm nay ám sát qua đi, câu đầu tiên Cảnh Tuyên Đế hỏi chính là — Tĩnh Ninh như thế nào.
Tô Tiểu Tiểu cởi bỏ y phục của Tần Thương Lan: "Đúng, ta muốn cứu ông ấy."
Vẻ mặt giam chính phức tạp nói: "Ngươi không cứu được, sao băng rơi, đây là thiên mệnh."
"Thiên mệnh?"
Đáy mắt Tô Tiểu Tiểu hiện lên một tia châm chọc không kêm chế được.
"Vậy ta càng muốn nghịch thiên mà đi!"
Phủ Thừa Tướng.
Quách Hoàn dầm mưa trở lại sân của mình.
Trời mưa thật tốt, hắn ta không thích bung dù.
Hắn ta đẩy cửa phòng ra, ánh mắt chợt lóe.
Hắn ta dừng bước chân một chút, vẻ mặt như thường vượt qua ngạch cửa.
Bỗng nhiên, một trường kiếm lóe ra tia lạnh lẽo để ở trên cổ hắn ta.
Mí mắt Quách Hoàn cũng chưa nâng một chút, nhàn nhạt cười: "Tổ phụ, đây lại xảy ra chuyện gì?"
Dưới bóng đêm, Quách thừa tướng trâm mặt, đi bước một tới.
"Ngươi không phải Quách Hoàn!"
Quách Hoàn chân chính sẽ không nỡ không cứu công chúa Huệ An, mà di cứu một lục hoàng tử không liên quan.
Quách Hoàn mỉm cười: "Tổ phụ, ta là Quách Hoàn, ta đã trở về."
Một câu ta trở về này, có chút ý vị sâu xa.
Quách thừa tướng nghiêm túc nhíu mày, trên dưới đánh giá hắn ta một phen, như dang phân biệt thật giả, cũng như đang cân nhắc từ hắn ta nói.
Cuối cùng, Quách thừa tướng vay tay với thị vệ: "Ngươi đi ra ngoài trước."
Thị vệ thu kiếm lui ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận