Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2439: Đình Ca Tìm Tới 2

Chương 2439: Đình Ca Tìm Tới 2Chương 2439: Đình Ca Tìm Tới 2
Các đệ tử lần lượt cúi đầu, bất kể là nam hay nữ đệ tử đều đỏ cả mang tai.
Thời gian không làm khó mỹ nhân.
Câu nói này quả không hề sai.
Lúc này mưa đã tạnh nhưng mặt đất còn đọng lại bùn với vũng nước.
Vì không muốn làm bẩn váy áo, bà ấy thi triển khinh công tới thẳng cung điện của Lăng Vân.
Bà ấy nhẹ nhàng đá xuống con đường nhỏ lát đá xanh trong sân, giơ tay đỡ châm cài đầu, kiểm tra lại y phục với đai ngọc của mình.
"Phải nhã nhặn, nhã nhặn lên!"
Xác định y phục tươm tất xong bà ấy mới cất bước đi vào phòng.
Nhưng không ngờ lúc này, Tứ Hổ nghe thấy tiếng chủ nhân nên từ trong chuông ngựa chuyên dụng Lăng Vân dựng cho phi ra.
Nó tung vó ngựa, chạy vù vùi
Nó sắp đụng phải cung chủ rồi.
Ánh mắt cung chủ khẽ động, bà ấy bay lên, tránh sự va chạm với Tứ Hổ.
Lúc hạ xuống, váy tím xòe ra giữa không trung giống như một đóa tử liên nở rộ.
"May mà bổn cung chủ đây võ công cái thết"
Bà ấy nhướn mày đáp xuống, đắc ý vỗ tay, bước nhanh về phía trước, dẫm lên tảng đá nhỏ Nhị Hổ ném ở bên ngoài.
"Ôi chao..."
Bà ấy ngã ngửa ra sau, ngã vào vũng bùn, bùn bắn đầy mặt.
Lăng Vân với Tô Tiểu Tiểu trong phòng nghe thấy tiếng động, vội đẩy cửa ra.
Hai người cùng nhìn cung chủ ngã chổng vó trong vũng bùn, thảm không nỡ nhìn thẳng.
Cung chủ cũng nhìn hai người họ.
Cung chỉ nhìn cái bụng bau của Tô Tiểu Tiểu, rồi lại nhìn gương mặt tròn tròn đáng yêu của nàng, ngại ngùng giật giật khóe miệng:
"Xin chào... con dâu."
Tô Tiểu Tiểu: "..."...
Hỏa Sát Môn.
Tiểu quân đoàn Ngũ Hổ ra ngoài hai ngày rồi, Kim Điêu và Liệp Ưng đều đã quay lại mà Ngũ Hổ và Hắc Nha không biết tung tích đâu. Mấy người ngồi trong đại sảnh Hỏa Sát Môn.
Lục Ngạo Thiên hỏi: "Có phải bị chim lớn ăn rồi không?”
Vệ Đình nói: "Sẽ không đâu, Ngũ Hổ rất thông minh."
Lục Ngạo Thiên lại nói: "Vậy thì là bị người ta bắt đi?"
Vệ Đình: "Ngũ Hổ có tính cảnh giác cao, sẽ không dễ dàng để người lạ tiếp cận."
"Chỉ một con chim mà thôi, có lợi hại như mấy người nói không?”
Dù sao Lục Ngạo Thiên cũng chưa từng trải nghiệm.
Vệ Đình nhìn Lục Ngạo Thiên: "Tin tức vê Bách Hoa Cung ta nhờ Lục môn chủ hỏi thăm thế nào rồi?"
Lục Ngạo Thiên ủ rũ nói: "À, ta nghe ngóng được thiếu cung chủ Bách Hoa cung đã về."
Kẹo viên của hắn ta biến mất rồi.
Buồn thật đấy.
Vệ Đình nghiêm mặt: "Ta nghi ngờ thiếu chủ Bách Hoa Cung là Lăng Vân, ta đến Bách Hoa Cung một chuyến."
Cảnh Dịch: "Ta cũng đi."
Vệ Đình ngứa đòn: "Không nỡ để cha ngươi đi à?"
Cảnh Dịch: "Rút kiếm ra đi."
Không thèm so đo với nghịch tử.
Vệ Đình hỏi Lục Ngạo Thiên: "Bách Hoa Cung ở đâu?”
Lục Ngạo Thiên mất kiên nhẫn lấy một cuộn bản đồ da ra: "Tự nhìn đi!"
Cảnh Dịch mở cuốn bản đồ ra: "Đây là cái gì?"
Lục Ngạo Thiên kiêu ngạo nói: "Bản đồ đảo Thiên Sơn! Các đại môn phái đều có trên đói"
Cảnh Dịch giơ cuộn bản đồ lên, mặt mày hoang mang: "Ở đâu có đại môn phái?"
Rõ ràng chỉ có khoanh khoanh gạch gạch.
Lục Ngạo Thiên chỉ tấm bản đồ: "Cái đao này là Hỏa Sát Môn của bọn ta! Đóa hoa này chính là Bách Hoa Cung! Bản cung chỉ đích thân vẽ đấy! Cả đảo chỉ có một bản này!"
Vẻ mặt Cảnh Dịch khó nói thành lời.
Đao? Hoa?
Chắc chắn không phải là que cời bếp với tảng đá chứ?
Cảnh Dịch xem không hiểu.
Cuối cùng Vệ Đình cầm bản đồ qua, nhìn lướt qua là hiểu hết.
Vệ Đình lấy trường kiếm ra: "Được rồi, xuất phát thôi." Canh Dich kinh ngac nhin han.
Vệ Đình nhướn mày: "Cha ngươi vẫn là cha ngươi."
Cảnh Dịch đã rút kiếm ra.
Bách Hoa Cung địa thế hẻo lánh, đi từ Hỏa Sát Môn đến đó không hề gần. Vì đề phòng có người theo dõi, hai người không ngồi xe ngựa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận