Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2895: Thân Phận Của Bách Lý Thần 2

Chương 2895: Thân Phận Của Bách Lý Thần 2Chương 2895: Thân Phận Của Bách Lý Thần 2
Thường quản gia vội kéo Lăng Vân đưa hắn ta ra phía sau cột hành lang.
Từ chỗ này cũng có thể thấy hai người đánh nhau đồng thời cũng sẽ không bị lan tới gần.
Giang Quan Triều: “Ta ra chiêu.”
Vệ Đình nhếch mép cười: “Giang bá bá nhất định đừng hạ thủ lưu tình”
Giang Quan Triều lạnh lùng hừ, đập một chưởng thật mạnh tới Vệ Đình.
Vệ Đình không né tránh, đối mặt tiếp được một đòn.
Không có gì bất ngờ xảy ra, hắn giống như cái bao tải bắn ngược ra ngoài, chật vật nện xuống sàn nhà sáng đến độ có thể soi gương, cách cánh cửa gần nửa bước.
Hắn cong người lại, phun ra ngụm máu lớn!
Thường quản gia tim run lên: "Vân nhị công tử..."
Lăng Vân nhíu mày.
Đến tột cùng là tiểu tử này muốn làm gì?
Cần phải liều mạng như vậy sao?
Vừa rồi dùng mánh khoé khiến luông sức mạnh kia đột nhiên tiêu biến ngược lại cố ý chọc giận Giang Quan Triều.
Hắn không phải bị một chưởng của Kỳ Diệu làm hỏng đầu chứ?
Giang Quan Triều nhìn Vệ Đình quỳ rạp trên mặt đất sau một lúc lâu vẫn không nhúc nhích, giọng nói lạnh lùng nói: "Nhi tử của Vệ Tư, không hơn gì cái này!"
Thường quản gia mờ mịt.
Giang Minh chủ vừa nói cái gì?
Nhi tử của ai?
Là ông ta nghe lầm!
Ngón tay Vệ Đình giật giật, chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa cố gắng đứng lên vừa cười nhìn Giang Quan Triều: "Vừa kêu Giang bá bá, Giang bá bá không phản bác lại là thừa nhận chất nhi ta sao?"
Ánh mắt Giang Quan Triều chợt lạnh: "Muốn chết, vậy cho ngươi một chưởng nữal"
Một chưởng này thế mạnh nặng hơn lúc trước.
Người Vệ Đình bị đánh ra tẩm điện, đụng vào bàn đá trong viện vỡ thành hai nửa, bụi đất và bàn đá bắn ra bốn phía, trên đỉnh đầu đen sì của Vệ Đình nhiễm một tâng phấn trắng.
Thưởng quản gia khẩn trương đến hô hấp ngừng lại.
Lăng Vân mặt càng nhăn hơn.
Giang Quan Triều lạnh lùng nhìn Vệ Đình ở dưới hòn đá, thu lại ánh mắt, nhìn Lăng Vân ở phía sau cột hành lang: "Để ta đến ra tay hay là đám các ngươi tự mình ra tay?"
"Giang bá bá...
Giọng Vệ Đình suy yếu đột nhiên vang lên trong viện: "Không phải là nói... ba chưởng sao? Ngài nên... nói... giữ lời...'
Vệ Đình đón nắng chiều hoàng hôn, đắm mình trong ánh nắng cam hồng ấm áp, dưới chân hắn như chân ngựa sắt nơi sa trường, hắn là vị tướng với một kiếm trấn thủ biên Cương.
Hắn mắt đỏ ngầu nhìn Giang Quan Triều, cà lơ phất phơ cười: "Giang bá bá... là bị thương quá nặng sao... chỉ có chút... sức như vậy? Thảo nào... thua... cha ta..."
Giang Quan Triều phẫn nộ: "Làm càn!"
Thường quản gia biến sắc: "Xong rồi xong rồi xong rồi..."
Dư âm còn lại chưởng thứ ba của Giang Quan Triều khiến mấy cây cột trong tẩm điện đều bị nứt.
Vệ Đình va sập tường viện, đâm đổ cây trên đường nhỏ còn suýt nữa đánh bay ba tên đệ tử tuần tra.
Thường quản gia thực sự không đành lòng nhìn.
Rất thảm... thật sự rất thảm!
"Sư phụ! Có cần phải bắt thích khách?”
Một tên đệ tử khó khăn lắm mới tránh được trong lòng còn sợ hãi hỏi.
Giang Quan Triều vẻ mặt lạnh như băng nói: "Nhặt xác cho hắn, xém xuống chân núi cho chó ăn."
"Vâng!"
Ba tên đệ tự đồng loạt trả lời, xoay người nhặt xác cho Vệ Đình.
Nào biết bọn họ vừa vươn tay, Vệ Đình bỗng ho một tiếng.
Ba người hoảng sợi
Con mẹ nói Xác chết vùng dậy!
Giang Quan Triêu cũng nghi hoặc nhíu mày.
Vậy mà... vẫn chưa chết?
Vệ Đình nhịn đau nhức toàn thân đứng dậy, lau đi vết máu khoé miệng, khoé môi dương lên, đi vê phía tẩm điện.
Thường quản gia trợn mắt há mồm: "Còn... còn có thể đi?"
Vệ Đình không chỉ có thể đi mà còn đi được rất nhanh.
Lúc lướt qua Lăng vân, Lăng Vân cầm lại cổ tay hắn, khiếp sợ nói: "Khí tức của ngươi..."
Vệ Đình cười cười: “Đại ca yên tâm đi, ta không sao."
Không phải nói là ta không sao, mà là... ta ổn.
Lăng Vân buông cổ tay hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận