Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1565: Mang Thai 1

Chuong 1565: Mang Thai 1Chuong 1565: Mang Thai 1
Mặt Tiêu Độc Nghiệp lúc xanh lúc đỏ, xe ngựa của hắn ta còn không thể vào được Kỳ Lân Điện, đối phương lại có thể tiến quân thân tốc, mất công hắn ta còn đắc chí, tự nhận là cho lão hầu gia thiên đại ân sủng?
Nhìn xem, người ta căn bản không cần.
"A, tuổi lớn, đi đường quá nhiều không tốt, vẫn là ngồi xe ngựa đi!" Lão hầu gia làm bộ làm tịch cảm khái xong, dẫn theo nhi tử và Tô Tiểu Tiểu, Vệ Đình ngồi trên xe ngựa Vệ Thanh.
Vệ Thanh vòng xe ngựa qua Tiêu Độc Nghiệp, trực tiếp vào hoàng cung.
Đây xem như cái đinh đầu tiên sau khi Tiêu Độc Nghiệp phong vương đụng phải, hắn ta không khỏi nhíu mày.
Hắn ta là từ trong miệng sứ đoàn quan viên trở về nghe nói Gia Cát Thanh này, nghe nói là mưu sĩ trong phủ đại hoàng tử Vũ Văn Hoài Tây Tấn, đi theo Vũ Văn Hoài ba năm, thay Vũ Văn hoài diệt trừ không ít đối thủ, ngay cả Tây Tấn Đế cũng có vài phần coi trọng với người này.
Nhưng dù thế nào hắn ta cũng chỉ là một mưu sĩ, có phải phụ hoàng lễ ngộ quá mức với hắn ta hay không?
Tiêu Độc Nghiệp không vui trong lòng, trùng hợp lúc này, xe ngựa Tiêu Trọng Hoa cũng lại đây.
Khi gặp thoáng qua, Tiêu Trọng Hoa dừng xe ngựa lại, đẩy mành ra chào hỏi với hắn ta: "Thì ra là đại ca, sao đại ca không đi vào?"
Tiêu Trọng Hoa tiêu diệt Bạch Liên Giáo có công, danh vọng ở dân gian cực cao, nhưng hiện giờ Tiêu Độc Nghiệp bình định loạn Tây Nam có công, ở bên trong bá tánh cũng có không ít người ủng hộ, xem như cân sức ngang tài với hắn ta.
Ưu thế của Tiêu Trọng Hoa ở chỗ mẫu tộc càng cường đại hơn, xuất thân mẫu phi Tiêu Độc Nghiệp không cao, nhưng Cảnh Tuyên Đế sủng hắn ta, cho hắn ta thú một thê tử bối cảnh cường đại, như vậy xem ra, khả năng vẫn là mình thắng được lớn hơn.
Tiêu Độc Nghiệp tìm được một tia cân bằng ở trên người đệ đệ này, cười, nói: "Đang đợi tam đệ cùng nhau di vào."
'Xuy _"
Bên trong xe ngựa truyên đến một tiếng cười nhạt khinh thường.
Tiêu Độc Nghiệp nhíu mày.
Tiêu Trọng Hoa ôn thanh cười: "Cảnh Dịch đang chơi cờ với ta ta, hắn lại thua rồi, trong lòng không thoải mái. Đại ca đi trước."
Tiêu Độc Nghiệp buông mành rời đi.
Cảnh Dịch bất mãn nói: "Biểu ca làm gì phải nhường hắn ta?" Tiêu Trọng Hoa bình tĩnh nói: "Lớn nhỏ có thứ tự."...
Xe ngựa Vệ Thanh đến Kỳ Lân Điện, sát thủ và Mi Cơ lại đi cửa cung đón đoàn người Vệ lão thái quân.
Ba đứa nhỏ gấp không chờ nổi nhảy xuống xe ngựa.
Tiểu Hổ một đôi tay nhỏ cuồng thúc ngựa xe: "Hi Nguyệt tỷ tỷ, Hi Nguyệt tỷ tỷ, ngươi cũng xuống dưới!"
Vệ Hi Nguyệt bị Lý Uyển dẫn xuống xe ngựa, trong lòng cô bé ôm hai cái bình, một để thịt khô, một để hạt thông.
Lần đầu Vệ Hi Nguyệt vào cung, nhìn hoàn cảnh lạ lãm, hơi mờ mit.
Ba tiểu đậu định là đã tới hoàng cung, chỉ là cũng không tới Kỳ Lân Điện, cũng lập tức ngây ngốc.
Tiểu Hổ gãi đầu: "Đây là nơi nào?"
"Kỳ Lân Điện." Đại Hổ chỉ bảng hiệu treo ở trên điện.
Lý Uyển hơi kinh ngạc: "Đại Hổ, ngươi biết ba chữ kia?"
"Vâng." Đại Hổ gật đầu: "Bá bá đã dạy."
Lý Uyển sờ đầu nhỏ của cậu bé: "Đại Hổ thật thông minh."
Nhị Hổ nói: "Nhị Hổ cũng thông minh."
Tiểu Hổ chống nạnh: "Tiểu Hổ thông minh nhất!"
Tô Tiểu Tiểu buồn cười mà di tới, xoa bóp khuôn mặt nhỏ của cậu bé: "Đúng đúng đúng, con thông minh nhất."
Người Vệ gia đều bị Tiểu Hổ chọc cười, tiểu gia hỏa làm gì cũng không được, khoác lác là đệ nhất danh.
Bên ngoài gió lớn, đoàn người đỡ Vệ lão thái quân đi vào trước.
Ghế là bày biện chia sang hai bên, một cái bàn hai cái ghế, cách cục không khác cung yến Tây Tấn lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận