Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1181: Giáo Chủ Xuất Hiện 1

Chương 1181: Giáo Chủ Xuất Hiện 1Chương 1181: Giáo Chủ Xuất Hiện 1
Tô Tiểu Tiểu tay cầm bình sữa vừa cho gấu con ăn vừa nhìn Tu Nô: "Ngươi đang rất yếu, khả năng là vì bị Vệ Đình đập đầu mạnh quá, hay là... do công lực của ngươi bị phản ứng?"
Tu Nô không nói gì.
Tô Tiểu Tiểu nhìn vẻ mặt của hắn ta cũng đoán được không ít, bị Vệ Đình đập đầu là nguyên nhân gây ra cơn choáng váng, nhưng cơ thể yếu đuối như vậy lại là cái giá phải trả cho việc sử dụng công lực quá nhiều.
Sau mỗi trận chiến, bọn họ sẽ rơi vào tình trạng suy yếu cực độ, mức độ yếu kém có liên quan đến cường độ của trận chiến, nói trắng ra, càng sử dụng nhiều sức mạnh thì sau đó bọn họ lại càng yếu đi.
Trong khoảng thời gian này, ngay cả một người bình thường cũng có thể giết được bọn họ.
Điều này mới đúng, nếu không thì cũng quá khó tin rồi.
Tu Nô cảm thấy trên người có gì đó kỳ lạ, hắn mở tay áo và cổ áo ra xem, phát hiện tất cả vết thương lớn nhỏ trên cơ thể đều đã được chữa lành.
Hắn ta không bị thương trong trận chiến với Vệ Đình, tất cả đều là vết thương cũ từ trước.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Ngươi... lúc bị đánh sẽ không có cảm giác đau đớn, sau đó, cơ thể bước vào giai đoạn suy nhược, cơn đau sẽ tăng lên gấp đôi phải không?”
Quy tắc của thế giới là công bằng.
Càng mạnh mẽ, thì càng cần phải trả giá.
Tu Nô vẫn không lên tiếng.
Nàng nói sai rồi, không phải gấp đôi, mà là gấp nhiều lân, mười lần.
Tô Tiểu Tiểu để gấu nhỏ tự cầm bình sữa uống, nàng lấy cái chuông sắt của Vệ Đình ra: "Ngươi từng nhìn thấy cái chuông sắt ở đâu chưa?"
Lúc nãy Tô Tiểu Tiểu làm giám định gen cho hắn ta và Vệ Đình, kết quả hiển thị hắn ta và Vệ Đình không có quan hệ cha mẹ con cái, cũng không có quan hệ huyết thống.
Nhưng phản ứng của hắn ta với cái chuông sắt lớn như thế, Tô Tiểu Tiểu cảm thấy, có lẽ hắn ta từng nhìn thấy cái chuông sắt giống y hệt như thế, thậm chí có thể có tiếp xúc khó quên với chủ nhân của cái chuông sắt.
Người đó sẽ không phải là Vệ Đình, cũng không phải là Vệ lục lang.
Rõ ràng là Vệ lục lang không quen biết Tu Nô.
Tu Nô vẫn không lên tiếng.
Dường như gấu nhỏ không hài lòng lắm khi Tô Tiểu Tiểu cho nó uống sữa mà còn nhìn người khác, nhấc một cái chân nhỏ lên chống vào bình sữa, giơ một cái móng vuốt gấu nhỏ đầy thịt ra lay lay Tô Tiểu Tiểu.
Dường như đang nói: Nhìn bảo bảo
Tô Tiểu Tiểu cười, cầm cái móng vuốt gấu nhỏ của nó.
Thật mầm.
Tu Nô đi qua, khom người nhặt lấy thanh trường kiếm ở dưới đất, không quay đầu mà đi ra khỏi hang động.
Một người một gấu từng đánh nhau ở cửa hàng không cử động
Trong lúc tự kiểm điểm, không được cho phép cử động.
Tô Tiểu Tiểu ôm con trai nhỏ đang uống sữa ra ngoài, đúng lúc đụng phải Vệ Đình đang xách túi nước.
Vệ Đình nhìn bóng dáng Tu Nô đang dần dần rời đi, vẻ mặt phức tạp.
"Thật sự không ngăn hắn ta lại sao?" Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Bây giờ hắn ta đang rất yếu, ngăn hắn ta lại rất dễ dàng."
"Không cần." Vệ Đình nói.
Tô Tiểu Tiểu: "Ồ"
Sau khi trời sáng, Tô Tiểu Tiểu tạm biệt gấu đen to và con trai nhỏ, quay về sân đình viện cùng với Vệ Đình và Lão Hầu gia, Uất Trì Tu tiếp tục ẩn nấp trong góc tối.
Về việc nói sau khi Tu Nô rời khỏi Mạt Quy Viễn, tại sao bọn họ không thừa cơ ám sát Mạt Quy Viễn, cũng không phải là không đi.
Uất Trì Tu lén lút đến viện tử gặp mặt Mạt Quy Viễn, ai ngờ đã vườn không nhà trống từ lâu rồi.
Lão cáo già như Mạt Quy Viễn này, nhất định là đã phát hiện tên dược sĩ Tây Tấn bị giết rồi, nhận ra tình hình không ổn, vội vàng thay đổi chỗ ẩn náu khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận