Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1236: Cuộc Sống Tân Hôn 1

Chương 1236: Cuộc Sống Tân Hôn 1Chương 1236: Cuộc Sống Tân Hôn 1
Tô Tiểu Tiểu oán giận trừng mắt nhìn thủ phạm chính nào đó đang ở mành rèm một cái.
Vệ Đình cười nhẹ một cái, mở miệng nói: "Nếu như vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, thì ngủ thêm một chút nữa?”
Đây không còn là giọng điệu dịu dàng thì thâm vào đêm qua nữa, có chút đắc ý và ý vị thâm sâu.
"Không cần nữal" Tô Tiểu Tiểu nắm chặt nắm đấm nói.
Tên gia hoả không có lý lẽ này cũng dậy rồi, bản thân vẫn đang nằm ỳ ở trên giường, coi thường ai vậy chứ?
Nàng kiên quyết muốn ngồi dậy.
Tuy nhiên đưa tay ra sờ một cái, sờ được một mảnh trông không, lúc này mới nhớ ra tất cả y phục đều bị tên nào đó ném xuống dưới đất rồi.
Lại càng có nhiều chi tiết hiện ra trong đầu hơn, cho dù da mặt nàng có dày hơn nữa, cũng cảm thấy có chút không dám nhớ lại.
Nàng hắng hắng giọng, nghiêm túc nói: "Y phục của ta đâu?"
"Mang đi giặt rồi." Vệ Đình vô cùng hiền lành nói: "Ở trong rương có cái mới, ta có thể lấy cho nàng.'
Tô Tiểu Tiểu mở miệng nói: "Gọi Hạnh Nhi vào đây."
Hành Nhi là một trong những thị nữ nàng mang theo từ Tần gia qua.
Khóe miệng Vệ Đình nhếch lên: "Nàng có nghĩ kĩ chưa? Nàng chắc chắn muốn để người thứ ba nhìn thấy cái dáng vẻ này của nàng sao?"
Tô Tiểu Tiểu đen mặt.
Cuối cùng vẫn là Vệ Đình đưa y phục vào cho nàng.
Cơ thể này nhạy cảm như thế nào, cuối cùng hôm qua nàng cũng hoàn toàn cảm nhận được rồi, nàng không chỉ sợ đau hơn người bình thường, cũng ——— hơn người bình thường.
Tô Tiểu Tiểu hít sâu, ngậm miệng lại kịp thời, nhịn lại sự đau nhức cả cơ thể, mặc đồ ngủ vào buồng phụ tắm rửa.
Cơ thể nàng thảm không thể chịu nổi, ai mà không biết, còn tưởng rằng nàng bị người ta làm nhục.
Nàng lạnh lùng đi ra ngoài, trừng mắt một cách hung dữ vê phía nam nhân nào đó đang xuân phong đắc ý.
Vệ Đình cười như không cười nhìn nàng một cái: "Sao lại trừng mắt với ta làm gì? Chẳng lẽ nàng vẫn muốn... ăn thịt đấy chứ?" Cái từ này, Vệ trạng nguyên đã học được rồi.
Nha đầu này chiếm tiện nghi trên người hắn bao nhiêu, hắn đều nhớ hết từng chuyện một, đêm qua chỉ là lấy lại một chút lợi tức mà thôi.
"Ta... đó là ta... Tô Tiểu Tiểu thực sự thấy hơi bối rối và tức giận, ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Một người đã sống hai kiếp... sống đến hai mươi tám tuổi, chưa bao giờ được ăn thịt, chỉ muốn thử một miếng, thử một miếng chàng có hiểu không? Một miếng!"
"Không phải là ăn cả một nồi to! Ăn nhiều như thế... sẽ bội thực đó!"
Sớm biết cái giá của ăn thịt lớn như thế, nàng sẽ không ăn nữal
Vệ Đình đột nhiên đi vê phía nàng, mang theo tính chiếm hữu đầy bá đạo, ép người nàng lên cột của giường bạt bộ*.
Giường bạt bộ: loại giường ngày xưa của trung quốc, phải bước một bước mới có thể lên giường, có mái che, trước giường có lan can.
Ngón tay thon dài như ngọc của hắn nhẹ nhàng xoa cái bụng nhỏ của nàng, cười như không cười nói: "Đúng là, rất nhiều đấy."
Tô Tiểu Tiểu mất nửa ngày mới phản ứng lại được, cái nhiều của hắn là chỉ cái gì nhiều.
Đồ lưu manhl
Nam nhân trước khi ăn mặn và sau khi ăn mặn có thể giống như hai người khác nhau như thế nào, Tô Tiểu Tiểu coi như là có thể được nhìn thấy rồi.
Tô Tiểu Tiểu quyết định không quan tâm đến hắn nữa, đi kính trà cho Vệ lão thái quân, Vệ phu nhân và các tẩu tẩu.
Nàng vừa mới mở cửa phòng, phát hiện trời đã tối rồi.
"Trời vẫn chưa sáng sao?" Nàng nhíu mày.
"Là trời đã tối rôi." Vệ Đình cười như thiếu đòn, không khỏi đắc ý nói: "Có cần ta nhắc nhở nàng, nàng đã ngủ nguyên một ngày rồi không?”
Tô Tiểu Tiểu nhai nhai miếng thịt chay, nhìn hắn một cách lạnh lùng, mỗi miếng đều giống như đang nhai hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận