Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1247: Tốt Số 2

Chương 1247: Tốt Số 2Chương 1247: Tốt Số 2
Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc từ chối: "Không thể."
Công chúa Huệ An vô cùng đáng thương nói: "Hức... vậy... vậy ngươi đếm chậm chút..."
"Một."
Rắc!
Tô Tiểu Tiểu đã chỉnh lại cánh tay cho nàng ta rồi.
Công chúa Huệ An còn đang đợi hai và ba đây, đã trực tiếp làm cho nàng ta bối rối.
Nói không đau là giả, nhưng giây phút đau nhất đó đã qua đi không kịp đề phòng, công chúa Huệ An vừa tủi thân vừa tức giận, giống như một con chó nhỏ bị thương, oán giận nhìn Tô Tiểu Tiểu.
"Ngươi đã nói đếm đến ba mà..."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Vậy, ta chỉnh lại cho người nhé, đếm lại một lần nữa được không?”
Cả người công chúa Huệ An run rẩy: "Không cần!"
Công chúa Huệ An té ngựa từ phía bên phải, trật khớp cánh tay phải, trật khớp mắt cá chân phải, kỳ thực vết thương này không tính là nhẹ, cái này còn chưa nói tới mấy vết xước lớn nhỏ trên người công chúa Huệ An nữa.
Tô Tiểu Tiểu nhìn ve phía công chúa Huệ An hỏi: "Công chúa, kỹ thuật cưỡi ngựa của người vẫn rất tốt, tại sao lại ngã ngựa thế?"
Công chúa Huệ An nhíu mày, đắc ý liếc nhìn công chúa Tĩnh Ninh một cái: "Tỷ nghe thấy chưa, kỹ thuật cưỡi ngựa của ta rất tốt!"
Công chúa Tĩnh Ninh không muốn để ý đến người muội muội ngu ngốc này nữa.
Công chúa Huệ An nói trở về việc chính: "Ta cũng không biết chuyện như thế nào, ngựa đột nhiên không nghe lời.'
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "La do ngựa của công chúa Bắc Yến quá gần, nên bị kinh hãi sao?"
Giống như lần với Quách Linh Tê vậy, hai con ngựa suýt chút đụng nhau, hai con đều kinh sợ.
"Không có, khoảng cách giữa ta và nàng ta rất xa." Công chúa Huệ An vớt lại vinh dự nói: "Chẳng qua ta đuổi nhanh theo thôi!"
Công chúa Tĩnh Ninh nhớ lại nói: "Lúc đó ta cũng ở đó, công chúa Bắc Yến không cố ý làm ngựa Huệ An kinh sợ... ngựa của Huệ An quả thực không hiểu sao lại nổi giận."
“Ta đi xem con ngựa đó một lát.'
"Ừm." Công chúa Tĩnh Ninh gật đầu.
"Này!" Công chúa Huệ An kéo tay Tô Tiểu Tiểu: "Ngươi mặc kệ ta rồi sao?" Tô Tiểu Tiểu ở một tiếng, lấy một bình kim sang từ trong ngực ra đưa cho công chúa Huệ An: "Đây là phương thuốc gia truyền bậc nhất, có hiệu quả đối với vết thương, công chúa bôi mấy ngày thì có thể khỏi bệnh, cũng sẽ không để lại sẹo."
Ý nàng ta là cái này sao?
Một chút giác ngộ của người tùy tùng cũng không có!
"Nếu không chúa không cần thì..."
"Ai nói ta không cần?" Công chúa Huệ An thở hồng hộc lấy bình thuốc qua.
Công chúa Tĩnh Ninh đưa công chúa Huệ An trở về Khải Tường Cung.
Tô Tiểu Tiểu đến chuồng ngựa xem con ngựa kia.
Rất bình thường, không có gì đặc biệt, thức ăn cũng không bị động tay động chân.
Cho nên rốt cuộc vì sao lại đột ngột phát điên?
Vút!
Một mũi tên ngầm bắn tới.
Tô Tiểu Tiểu trở tay chụp lấy, lạnh lùng nắm lấy mũi tên.
Nàng xoay người lại, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn vể phía Quách Linh Tê đang cầm cung tên.
Quách Linh Tê cười tùy ý: "Ngươi yên tâm, ta không muốn giết ngươi, mũi tên không có đầu, hu dọa ngươi một chút mà thôi."
Tô Tiểu Tiểu ném mũi tên không đầu đi: "Có ý gì sao, Quách Linh Tê?"
Quách Linh Tê cười nói: "Đương nhiên có ý chứ, ta sống không tốt, vậy các ngươi phải cùng ta sống không tốt."
Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng nhìn nàng ta: "Là tay chân của ngươi động vào sao?"
Quách Linh Tê thở dài một hơi: "Trái lại ta hy vọng là ta, chỉ đáng tiếc ta mong Huệ An sống hơn bất kì ai. Lỡ như sứ thần Tây Tấn không coi trọng ta, nhất định muốn cưới Huệ An thì sao?"
Tô Tiểu Tiểu nghiêm mặt nói: "Vậy e là phải khiến ngươi thất vọng rồi."
Nàng tuyệt đối sẽ không để công chúa Huệ An đi hòa thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận