Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1725: Áp Chế Hoàng Đế 2

Chương 1725: Áp Chế Hoàng Đế 2Chương 1725: Áp Chế Hoàng Đế 2
Sau khi rời cung, Vệ Đình ngôi lên xe ngựa của Vệ gia.
Lão hầu gia và Tô Uyên cũng đang ngồi bên trong.
Hôm nay bọn họ cố ý xin nghỉ không vào triều, những người khác có thể thay mặt Vệ Đình chờ lệnh, nhưng nhà Tần và Tô lại muốn tạm tránh đi.
"Bệ hạ có đồng ý cho con đi Nam Cương không?" Tô Uyên hỏi.
"Đồng ý" Vệ Đình nói,'ÐĐa tạ đại bá và cậu tổ phụ."
Lão hầu gia và Tô Uyên bề ngoài không vào triều mà lén lút xử lý mọi việc, những người nhảy ra xin lệnh thay Vệ Đình đều là những người bọn hắn đã bắt chuyện trước.
Lão hầu gia thở dài: "Ta chỉ có thể giúp con đến nơi này, nhiều hơn sẽ phản tác dụng."
Vệ Đình gật đầu: "Con hiểu."
"Hôm nay xem như chúng ta đối đầu trực diện với bệ hạ, bắn cung không có đường quay lại." Lão hầu gia nhìn về phía Vệ Đình: "Hy vọng suy đoán của con không sai. Phụ thân con vẫn còn sống, ở Nam Cương."
Tô Uyên nói: "Mặc kệ Vệ Tư ở Nam Cương hay không thì vẫn phải đi vì Vệ Thanh."
"Ừ.' Lão hầu gia nói với Vệ Đình: "Các con dự định từ đâu đi?"
Vệ Đình suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta từ Thanh Châu đi về phía nam, tiện đường dẫn Tiểu Tiểu về tế tổ và dâng hương cho mẫu thân."
Mẫu thân ruột của Tô Tiểu Tiểu và Tô Nhị Cẩu là Trần thị được chôn cất ở vùng nông thôn Thanh Châu, trước đó là không xác định được thân phận của Tô Thừa, bây giờ Tô Thừa đã nhận tổ quy tông, đã đến lúc di dời mộ Trần thị.
Bọn hắn dự định sau khi trở vê từ Nam Cương thì dời quan tài của Trần thị vê kinh thành, đồng thời dựng một tấm bia đá ghi phu nhân của hộ quốc công và chôn tại vùng đất kho báu phong thủy của Tần gia.
Lão hầu gia thở dài buồn bã: "Đáng lẽ phải như vậy. Than ôi, đứa trẻ đó cũng là một người đáng thương."
Tuy Trần thị sinh ra ở nông thôn nhưng có cha nương và huynh trưởng, lẽ ra cuộc sống của bà rất tốt đẹp nhưng từ nhỏ bà đã không được coi là người, vất vả mới xuất giá nhưng sống yên ổn không được mấy năm thì lại buông tay trần gian.
Lão hầu gia vỗ vai Vệ Đình: "Đi xem nương các con một chút, rất tốt."...
Việc Vệ Đình đi Nam Cương đã được định.
Vệ Thanh cũng đi cùng hắn, hắn là mưu sĩ của Tây Tấn, Cảnh Tuyên Đế không có quyền xen vào hành tung của hắn. Lý Uyển không nỡ rời xa hắn ta, sợ rằng lần chia tay này sẽ là vĩnh biệt.
Vệ Thanh ôn nhu nhìn nàng ấy: "Loan Loan yên tâm, ta sẽ trở lại."
Vệ Hi Nguyệt cũng không nỡ rời xa cha, cô bé ngồi vào lòng Vệ Thanh và dùng đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy cổ hắn ta.
Vệ Thanh cưng chiều vuốt ve cái đầu nhỏ của cô bé: "Cha cũng sẽ nhớ Hi Nguyệt."
Vệ lão thái quân ngồi trong phòng, nghĩ đến việc mấy đứa bé lại phải rời đi, bà ấy vô cùng đau lòng: "Chưa về được mấy ngày mà đã lại phải rời kinh. Xung quanh bà già này vẫn luôn vắng ngắt."
Vệ Đình siết chặt tay tổ mẫu: "Không cần lo lắng cho con. Vết thương nhỏ của con sẽ ổn thôi.
Vệ lão thái quân trừng mắt nhìn hắn, ghét bỏ hất tay hắn ra: "Ai lo lắng cho ngươi? Ta lo lắng cho cháu dâu và chắt nhỏ của ta!"
Vệ Đình vẻ mặt tổn thương: Tổ mẫu thay đổi rồi, người không thương Tiểu Thất.
Chạng vạng tối, thánh chỉ của Cảnh Tuyên Đế đến, yêu cầu Vệ Đình đi tìm tướng quân Vệ Tư, ngoài ra, Cảnh Tuyên Đế còn sắp xếp một hoàng tử đi cùng.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Là Tiêu Độc Nghiệp a2"
Vệ Đình nhìn thánh chỉ, nói: "Tiêu Thuấn Dương."
Xem ra, Cảnh Tuyên Đế thật sự đề phòng bọn hắn, so với việc để bọn hắn đi biên quan hái thuốc thì ông ta lo lắng khi thả bọn hắn đi Nam Cương một mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận