Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 278: Kinh Ngac 2

Chuong 278: Kinh Ngac 2Chuong 278: Kinh Ngac 2
Có vài người gọi Nha Béo nhưng không có ác ý, Tô Tiểu Tiểu cũng đã quen với xưng hô này.
Những người phụ nữ bắt đầu thì thầm.
"Có phát hiện ra Nha Béo đã đẹp lên không?”
"Ngươi mới phát hiện sao?”
"Gay hơn à?"
"Trên mặt còn trắng trắng mềm mềm. Lúc trước vừa đen lại vừa vàng, còn nổi mụn."
"Ngươi chỉ mới là một cô nương, người ta đã thành thân rồi! Nghe nói chỉ cần nam nhân lợi hại, nữ nhân bị cái gì - cũng trị được!"
Nghe mấy bà thím nói chuyện linh tinh.
Tô Tiểu Tiểu quyết định kéo Tô Nhị Cẩu đi.
"Khuôn mặt Nha Béo còn đẹp hơn Cẩm Nương."
Con dâu Tôn gia vừa nói xong, Tô Cẩm Nương đã xách thùng nước đi tới.
Có người kéo kéo tay áo con dâu Tôn gia.
Cô con dâu Tôn gia nhìn lên, vội vàng ngậm miệng lại.
Hy vọng câu nói kia không bị Tô Cẩm Nương nghe thấy, nếu không thì ngại lắm.
Tô Cẩm Nương vẫn chào hỏi mọi người như thường ngày, vừa nói vừa cười.
Hắn là không nghe thấy... Con dâu Tôn gia cũng yên lòng.
Tô Cẩm Nương lấy nước xong bèn trở về, sắc mặt mau chóng trâm xuống. ...
Tô Ngọc Nương không chịu về nhà chồng, Trịnh Lan Tú và Phùng Quải Tử thật sự ở nhà họ Tô mãi không chịu đi.
Lúc Tô Cẩm Nương xách một xô nước về tới nhà thì thấy Phùng Quải Tử ngây ngốc nhìn về phía đó, dáng vẻ như sắp chảy nước miếng tới nơi.
Tô Cẩm Nương nhìn theo ánh mắt hắn, thấy Tô Nha Béo và Tô Nhị Cẩu dần đi xa.
Tô Nha Béo đã vào nhà, không nhìn thấy nữa.
Phùng Quải Tử chép chép miệng, xoay người về nhà, vừa lúc đụng mặt Tô Cẩm Nương.
Hắn vội nở nụ cười: "A, em dâu lớn đã về rồi! Múc nước à? Sao không nói với huynh một tiếng, để huynh đi lấy cho! Nào nào nào! Mau đưa huynh!"
Tô Cẩm Nương nhíu mày tránh khỏi móng heo của hắn: "Ta tự làm!"
Phùng Quải Tử cười hắc hắc.
Tô Cẩm Nương chán ghét đi vào nhà. Cơm chiều do Tô Cẩm Nương và Phương thị làm, có sáu món an và một món canh. Bốn món chay, một món mặn là thịt mỡ kho cải trắng, một mó là cá bọc bột chiên.
Điều kiện của lão Tô gia ở trong thôn không tính là kém, nhưng cũng không thường ăn thịt. Đặc biệt là sau tết nguyên đán, nhà bọn họ sẽ ăn chay nửa tháng.
Do trong nhà có khách nên Tô lão gia tử mới bảo Phương thị làm hai món mặn.
Tô Ngọc Nương ở cữ, vẫn ăn ở trong phòng mình.
Nữ nhân không được ngôi trên bàn. Đây là quy định của thôn, cũng là quy định của Tô gia.
Tô lão thái và Phương thị, Tô Cẩm Nương thường ngồi dưới bếp ăn. Nhưng dù sao Trịnh Lan Tú cũng là khách, không thể bảo nàng vào bếp ngồi, vì vậy nên bày ra một bàn riêng ở nhà chính.
Trịnh Lan Tú ăn hết cơm trong chén, bèn đi vào bếp bảo Tô Cẩm Nương lấy thêm cơm cho nàng.
Trùng hợp Tô Tiểu Tiểu đi ngang qua cửa sau, chuẩn bị lên núi đào chút rau dại làm món rau viên mà ba đứa nhỏ thích ăn.
Tô Cẩm Nương nhìn thấy cô, sắc mặt liên thay đổi.
Lão Tô gia chỉ ăn hai bữa, bữa thứ hai khá sớm. Không giống như tiểu Tô gia một ngày ăn ba bữa, tới tối mới nấu cơm chiều.
Lúc này sắc trời còn sớm, dáng vẻ của Tô Nha Béo vừa nhìn đã nhận ra.
Người vẫn như thế, nhưng cảm giác như có gì đó khác khác.
Giống như... không béo tới vậy, da cũng tốt hơn, trắng nõn căng tràn, vô cùng mịn màng.
Đúng là Tô Nha Béo sao?
Sao lại đột nhiên đẹp như vậy?
Tô Tiểu Tiểu liếc nhìn nàng ta một cái: "Nhìn ta làm gì? Hôm nay ta cũng không học mặc theo quân áo của ngươi!"
Tô Cẩm Nương ghen ghét siết chặt ngón tay. ...
Trở lại nhà chính, Tô Cẩm Nương đưa cơm cho Trịnh Lan Tú, rồi ngồi xuống bên cạnh Phương thị.
Hai bàn nam nữ cách nhau không xa, Phùng Quải Tử ngồi ngay phía sau nàng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận