Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1644: Trấn Áp Lãnh Quy 3

Chương 1644: Trấn Áp Lãnh Quy 3Chương 1644: Trấn Áp Lãnh Quy 3
Nhưng việc đánh trận của Tô Tiểu Tiểu là không hề nói láo, đúng là nàng đi từ Diêu thành, chiến đấu một đường đến huyện Giả và đại chiến với đại quân Bắc Yên .
Ngay cả Lãnh Quỳ cũng không thể bóp méo sự thật này.
"Cho nên nàng thật sự là... tôn nữ của Tân Thương Lan?" trong lòng Lãnh Quy đã có câu trả lời, khó trách có nhiều tướng sĩ đi theo nàng như vậy.
Hắn chắp tay nói: "Điện hạ, thân không biết ngài ở huyện Giả, nếu biết thì nhất định thân sẽ mang binh lính tới cứu ngài!"
Tô Tiểu Tiểu cười lạnh nói: "Đại tướng quân nói những lời này, coi mạng sống của điện hạ là mạng sống, vậy mạng sống của người dân ở huyện Giả không phải là mạng sống sao? Điện hạ thương dân như con, nếu ngươi cho rằng những lời thanh minh này có thể lừa được điện hạ thì ngươi ngài đã đánh quá giá thấp điện hạ rồi!"
Có lời nói tâng bốc này úp lên đầu, Tiêu Độc Nghiệp không thể không đội nó.
Hắn ta ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Được rồi, bọn hắn đều là vì bản vương vào sinh ra tử cùng tướng sĩ, cùng bản vương tiến vào thành!"
Lãnh Quy cau mày, hắn ta không he muốn để nhóm người này tiến vào, luôn cảm thấy nếu tiến vào sẽ không có chuyện tốt, nhưng chuyện ở huyện Giả hắn ta đang đuối lý, thái độ của Lương vương lại kiên quyết như vậy, hắn ta chỉ đành cho quân Xích Ảnh vào trong.
Quân Xích Ảnh thành công tiến vào Ủng thành mà không hy sinh một binh sĩ nào.
Tiêu Độc Nghiệp không dám ở trong nha môn, cho dù điều kiện có khó khăn hơn thì hắn ta vẫn muốn ở quân doanh.
Lãnh Quỳ nhường lại leu trại chỉ huy của mình.
Tô Tiểu Tiểu cũng vào lều trại chỉ huy, nói với Lãnh Quỳ đang đi bên cạnh Tiêu Độc Nghiệp: "A, làm phiên Lãnh tướng quân mở cổng thành phía Nam. Tổ phụ và đại biểu ca của ta đang đuổi theo những kẻ bại trận của quân Bắc Yên ở bên ngoài cổng thành phía Nam, chắc cũng sắp kết thúc rồi, muộn thế này, chúng ta không thể để bọn họ bất chấp gió tuyết đi cả đêm về Tri Trấn được đúng không? Vậy nên có thể ở lại Ủng thành không?"
Sợ có ít người ở, ở không chịu đi... Lãnh Quỳ liếc nhìn Tô Hiểu Hiểu thật sâu, không can tâm tình nguyện mà sai người đi mở cửa cổng thành phía Nam.
Tiểu Tiểu của chúng ta muốn chiến lực có chiến lực, muốn mưu kế có mưu kế.
Tần Thương Lan và Tô Mạch tới rất nhanh.
Lúc này Tô Tiểu Tiểu đang ở trong lều của Tiêu Độc Nghiệp, trị liệu phong hàn cho hắn ta.
Lãnh Quỳ thực sự muốn đuổi tiểu nha đầu chướng mắt này ra ngoài, nhưng ngoài nàng ra thì Tiêu Độc Nghiệp không gặp bất kỳ đại phu nào khác, nói rằng không ai có y thuật cao như nàng.
Tô Tiểu Tiểu kê đơn thuốc, hành lý đi kèm đã chuẩn bị sẵn dược liệu, nàng đưa đơn thuốc cho y quan để hắn ta đi bốc thuốc.
Khi Tần Thương Lan và Tô Mạch đến trại của Tiêu Độc Nghiệp thì hắn ta vừa uống xong một bát thuốc đắng đến mức khiến hắn ta hoài nghi nhân sinh.
"Điện hạ"
Tần Thương Lan liếc nhìn đứa tôn nữ bảo bối bên cạnh rồi dẫn Tô Mạch đến hành lễ với Tiêu Độc Nghiệp.
Tiêu Độc Nghiệp bị đắng đến nhíu mày, hắn ta thực sự hoài nghi nha đầu này cố ý kê cho hắn ta loại thuốc đắng như vậy, khó uống không chịu được.
Hắn ta gật đầu, kìm vị đắng trong miệng xuống và hỏi: "Tàn quân Bắc Yên như thế nào rồi?"
Mặt Tần Thương Lan không đổi sắc, nói: "Bọn hắn chạy vào núi Tiểu Phượng."
"Núi Tiểu Phượng là nơi nào?" Tiêu Độc Nghiệp không quen thuộc với địa hình biên giới.
Tần Thương Lan nói: "Đó là một ngọn núi cách cổng phía Nam của Ủng thành mười dặm. Lối vào là một hẻm núi, hai bên là núi bao quanh, có một thung lũng rất trống trải. Hiện tại, đại quân Bắc Yên của Thác Bạt Liệt đang đóng quân ở đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận