Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1475: Huynh De DuTiec 1

Chuong 1475: Huynh De DuTiec 1Chuong 1475: Huynh De DuTiec 1
Tô Uyên ôm mấy tiểu gia hỏa nặng triu vào phòng.
—— Ăn quá nhiều, ngạch cửa đều không bước qua nổi.
Ba đứa nhỏ đáng yêu gọi cữu gia gia.
"Còn có ta?" Lão hầu gia hỏi.
Ba đứa nhỏ: "Cữu thái gia gia!"
“Gọi thái gia gial
“Thái gia gial”
“Thật ngoan"
Ăn nhiều thì muốn nằm, ba đứa nhỏ bò lên trên giường, mở tay nhỏ chân nhỏ ra phơi cái bụng.
"Đây là ăn bao nhiêu?”
Tô Tiểu Tiểu tạm thời không biết là Gia Cát Thanh đối diện cho ăn, còn cho là Hạnh Nhi dẫn bọn họ ăn cơm chiều.
Ba tiểu gia hỏa tự mình chơi, bọn họ tiếp tục nói chính sự.
Lão hầu gia và Tô Uyên đi tham quan Hắc Giáp Quân Tây Tấn, ngắn ngủn mấy ngày, thu hoạch rất nhiều.
Hắc Giáp Quân mới vừa thành lập ngắn ngủn hai năm rưỡi, nhưng tu dưỡng quân sự cường hãn càng khiến nhân sinh sợ hơn quân đội cũ rất nhiều.
Bình thường, tam quân càng nhấn mạnh tác chiến chỉnh thể, võ công cá nhân kỳ thật không tính quá xuất sắc, Hắc Giáp Quân không giống vậy, một mình đấu ra, mỗi người đều là cao thủ.
Lấy một chắn mười có lẽ có thành phần khoa trương, nhưng đánh bảy tám người là không nói chơi.
"Lợi hại như vậy." Nghe xong Tô Uyên miêu tả, Tô Tiểu Tiểu có nhận thức càng rõ ràng với Hắc Giáp Quân hơn, xem ra ngày ấy Thẩm tam kim không nói mạnh miệng, đột nhiên có chút tò mò vị cao nhân Gia Cát Thanh sau lưng đại hoàng tử Tây Tấn kia.
Nghĩ đến cái gì đó, nàng lại hỏi: "Ta vẫn luôn có một vấn đề, chính là cổ... Tây Tấn cũng có không quân hải lục sao? Không quân hẳn là không có, quân chủng thứ ba là cái gì?"
Vế trước mọi người nghe như lọt vào trong sương mù, một câu sau đã hiểu rõ nàng là muốn hỏi gì.
Tô Uyên cười nói: "Tam quân là chỉ tiên quân, trung quân, hậu quân, tiên quân là quân tiên phong, cung tiễn thủ và binh lực đánh bất ngờ thông thường ở hàng ngũ này; trung quân là chủ lực chủ soái, hai nhà giao chiến rất nhiều thời điểm là nhìn trúng quân thực lực, hậu quân chủ yếu đảm nhiệm yểm hộ và cảnh giới, có khi cũng có thể làm cánh quân."
Mặt Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc: "Quên mất một đoạn này!"
Mấy người nghẹn cười một lát, tiếp theo nói chính sự.
"Bọn họ cũng có Cung Tiễn Doanh, không kém hơn Cung Thần Doanh Vệ gia năm đó."
Cung Thần Doanh Vệ gia chính là có tiếng kiêu dũng, mỗi người đều là thần tiễn thủ, nhưng đó là trải qua Vũ An Quân và Vệ Tư tốn tâm huyết nhiều năm mới đào tạo ra, Tây Tấn ngắn ngủn hơn hai năm đã có một Cung Tiễn Doanh chống lại, ngẫm lại đều khiến người sởn tóc gáy.
"Cũng là bút tích của Gia Cát Thanh kia?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Nàng càng thêm tò mò với người này.
Tô Uyên nói: "Tây Tấn nói từ là Vũ Văn Hoài, kỳ thật chính là vị Gia Cát tiên sinh kia."
Nói đến cũng quái, sau khi tới Tây Tấn, bọn họ hỏi thăm hoàng tử Tây Tấn và thế lực bọn quan viên, kết quả khiến người kinh diễm nhất lại là mưu sĩ Gia Cát Thanh này.
Tô Uyên cảm khái nói: "Cũng không biết là thân thánh phương nào, lai lịch thật sự thần bí."
Lão hầu gia đa mưu túc trí nói: "Tây Tấn và Đại Chu thật sự giao hảo cũng thế, nếu âm thầm có ý tưởng xuất binh với Đại Chu, trước khi đi, nhất định phải giết chết Gia Cát Thanh này!"
Mấy người không phản bác.
Dùng đại giới nhỏ nhất thắng được một cuộc chiến tranh, phải từ trình độ dao động quân tâm đối phương lớn nhất, lực ảnh hưởng của Gia Cát Thanh không chỉ có ở trong quân, cũng ở hoàng thất.
Giết hắn ta, như chặt một tay của hoàng thất.
Đương nhiên, đây là tính toán xấu nhất, trước mắt tạm thời còn không có phát hiện Tây Tấn có bất kì dã tâm gì với Đại Chu.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta còn tưởng các ngươi sẽ đến Tây Đô muộn mấy ngày."
Bạn cần đăng nhập để bình luận