Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 396: Nàng Giống Cô Cô 2

Chương 396: Nàng Giống Cô Cô 2Chương 396: Nàng Giống Cô Cô 2
Tô Tiểu Tiểu liền nói: "Cờ năm quân hay là cờ nhảy?"
Huệ Giác sư thái thoáng sửng sốt: "Hả?"
Tô Tiểu Tiểu hiểu ra: "Cờ vây à? Con không."
Huệ Giác sư thái cảm thấy nha đầu này vừa vui tính vừa hay nói những điều mới lạ.
Bà ấy nói: "Ta dạy cho con.'...
Cả buổi chiêu, Tô Tiểu Tiểu ở trong phòng Huệ Giác sư thái chơi cờ. Tô Nhị Cẩu lại bị nhóm tiểu ni cô xúi giục đi hái trộm trái cây.
Ba đứa nhỏ không muốn đi hái trái cây.
"Ngươi muốn, ngươi muốn, các ngươi đều muốn!"
"Đại" ni cô mười một tuổi quyết đoán túm lấy ba tiểu đậu đinh.
Đừng thấy nàng ấy nhỏ con, sức lực lại vô cùng lớn.
Ba đứa nhỏ chỉ có thể để bị kéo đi.
Khi Tô Nhị Cẩu và ba đứa nhỏ trở lại am ni cô đã trở thành một con cẩu dơ và ba con hổ dơ.
Đoàn người đợi ở am ni cô tới tối, Huệ Giác sư thái mời bọn họ ở lại dùng cơm. Tô Tiểu Tiểu đoán canh giờ này Vệ Đình đang ở dưới chân núi chờ bọn họ.
Nàng bèn dịu dàng xin miễn lời mời của Huệ Giác sư thái.
Mấy người đi chơi cả buổi trưa, không hề ngủ trưa. Lúc xuống núi, chưa đi được mấy bước thì ba đứa nhỏ bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.
Tô Nhị Cẩu ôm một đứa.
Là Tiểu Hổ.
Tiểu Hổ dùng mí mắt biểu đạt sự quật cường của mình, nhưng sau đó cũng ngủ thiếp đi.
Tô Tiểu Tiểu ôm Đại Hổ và Nhị Hổ. Vừa mới bế lên, một bàn tay thon dài đã đưa lại.
"Để ta"
Vệ Đình nhẹ giọng nói.
Tô Tiểu Tiểu thu tay lại, kinh ngạc nhìn hắn một cái: "Sao ngươi lại lên núi? Nhiều bậc thang như vậy, chân của ngươi..."
Mới nói được một nửa, nàng phát hiện ra hắn không dùng gậy.
"Chân của ngươi khỏi rồi?" Nàng hỏi.
Vệ Đình hơi sửng sốt, ánh mắt khẽ giật giật, lạnh lùng đáp: "Ừm." Tô Tiểu Tiểu hoài nghi híp mắt: "Vì sao vừa mới tới Phủ Thành thì đã khỏi rồi? Không phải ở nhà ngươi giả vờ đó chứ? Vậy bây giờ sao ngươi lại không giả vờ nữa? Để ta đoán xem, có phải ngươi gấp gáp muốn đi đón ta nên quên lấy gậy không?"
Vệ Đình ôm lấy Đại Hổ trong lòng cô, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ: "Ngươi nói nhiều quá!"
Tô Nhị Cẩu cũng đã mệt rồi.
Tô Tiểu Tiểu bèn ôm lấy Tiểu Hổ.
Tiểu Hổ đáng thương chỉ nhìn thấy cữu cữu trước khi ngủ, không hề biết mẫu thân đã ôm mình cả chặng đường.
Sau khi ngồi lên xe, Tô Nhị Cẩu cũng ngáp một cái rồi ngủ thiếp đi.
Vệ Đình phải đánh xe, không ôm con được, mà Tô Tiểu Tiểu chỉ có một mình không thể nào ôm được ba đứa nhỏ.
Tô Tiểu Tiểu còn đang suy nghĩ xem không biết phải giải quyết như nào đã thấy Vệ Đình lấy ra một cái thảm không biết đặt dưới gam xe từ khi nào.
Hắn trải thảm ra sàn xe: "Đặt lên đây đi."
Tô Tiểu Tiểu: "Ngủ... trên mặt đất?"
"Ừm.' Vệ Đình rất bình tĩnh.
Cái thảm vừa ấm vừa mềm, chắc sẽ không làm con bị cảm lạnh —
Tô Tiểu Tiểu nghĩ rồi nhẹ nhàng đặt ba đứa nhỏ lên đó. Nàng cũng ngồi lên cái thảm để ngăn xe ngựa xóc nảy, mấy đứa nhỏ lăn đụng phải đồ.
“Trước cũng đi như vậy sao?”
Nàng hỏi.
Xe ngựa là do nàng mướn nhưng thảm không phải do nàng chuẩn bị. Thấy dáng vẻ ngựa quen đường cũ của Vệ Đình, hiển nhiên là không phải lần đầu.
'Lâu lâu. Vệ Đình nói.
Hắn bắt đầu quật roi, bánh xe dần chuyển động.
Tô Tiểu Tiểu sờ cổ áo ba đứa nhỏ, không đổ mồ hôi.
"Vệ Đình." Nàng mở miệng,'Hóa ra ở Đông Thành nhiều năm trước có thôn Tô gia, sau này gặp phải nạn đói, người trong thôn đều đã bỏ đi hết."
Vệ Đình nói: "Ngươi nghi ngờ cha ngươi là người của thôn Tô gia?"
Về chuyện Tô Thừa lưu lạc tới thôn Dương Liễu phải đi chăn trâu, Vệ Đình đã sớm người trong thôn nhắc tới.
Tô Tiểu Tiểu nói thẳng: "Có chút."
Vệ Đình không nói thêm gì nữa. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận