Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 340: Thanh Cong 2

Chuong 340: Thanh Cong 2Chuong 340: Thanh Cong 2
Giờ mới mấy ngày, không ngờ vết thương đã thối rữa nghiêm trọng như vậy.
Đại phu Vinh Ân Đường đúng là bất tài, thuốc bôi vết thương thì có ích lợi gì? Phải loại bỏ tất cả thứ dơ bẩn bên trong vết thương.
Bằng không cho dù bôi một trăm bình, bên trong vẫn sẽ thối rữa như trước.
Đương nhiên, hắn ta chuyển biến xấu thành thế này, cũng không chỉ là nồi của Vinh Ân Đường, Tô Tiểu Tiểu phát hiện một loại thuốc trị thương nào đó bên ngoài, có chút giống với tro than nàng dùng để làm trứng muối.
Công dụng rất phổ biến của tro than hiện lên.
Nông dân dùng nó làm vật độn vào đai kinh nguyệt, thấm hút kinh nguyệt, canh tác vụ xuân thì rắc một ít nó lên ruộng đồng, cải thiện thổ nhưỡng, ngoài ra cũng có không ít phương thuốc dân gian dùng tro than để trị ngoại thương.
Tro than đúng là có công hiệu cầm máu ở mức độ nhất định, nhưng rất dễ làm nhiễm trùng vết thương, nhất là tro than không sạch sẽ, sẽ khiến vết thương nhiễm trùng nặng hơn.
Trịnh Lan Tú đúng là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, tìm phương thuốc dân gian cho Phùng Quải Tử thử.
Tình huống nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng, xem ra Phùng Quải Tử phải chịu đau nhiều hơn rồi.
Nhưng mà loại biến thái như hắn ta, bị chịu tội cũng đáng, phải khiến hắn ta nhớ thật lâu, xem sau đó hắn ta còn dám nổi ham muốn bừa bãi hay không.
Tô Tiểu Tiểu tìm Trịnh Lan Tú để lấy một chậu gõ.
Nàng dùng nước muối sinh lí rửa vết thương trước, Phùng Quải Tử bị cắn xuyên vào thịt, lúc rửa không thể chỉ rửa bên ngoài, trong thịt cũng phải rửa nhiều lần.
Phùng Quải Tử không hay biết gì trực tiếp bị đau tỉnh.
"A...
Hắn ta phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Giờ vẫn chưa ra đâu vào đâu đó? Povidone và dung dịch ô-xy già còn chưa lên đâu, phải rửa nhiều lần nữa, ngươi chịu đựng đi!
Xem ngươi sau này còn dám hay không!
Trịnh Lan Tú ở ngoài cửa nghe thấy thì hết hôn, nhiều lần nàng ta cũng hoài nghi có phải Tô Đại Nha thừa cơ hành hạ chết Phùng Quải Tử hay không -
Rửa vết thương chỉ là bước đầu tiên, còn phải bôi thuốc và khâu lại, đừng nói bôi thuốc, khâu lại đúng là muốn lấy nửa cái mạng của Phùng Quải Tử, dù sao, thuốc tê trong tay nàng dùng hết rồi. Phùng Quai Tử không phải Cảnh Dịch, không có sức chịu đựng cứng cỏi như vậy, hắn ta đau đến chết đi sống lại, kêu cha gọi mẹ, ngất đi vài lần, rồi lại bị đau làm tỉnh lại mấy lần.
Trịnh Lan Tú ở bên ngoài rơi nước mắt xoành xoạch.
Khi Tô Tiểu Tiểu vất vả lắm mới hoàn thành trị liệu, Trịnh Lan Tú đã giống hệt như mình cũng bị kim khâu, cả người ướt nhẹp, tất cả đều là mồ hôi lạnh.
"Sao rồi?" Nàng ta cuống quít vào nhà, lảo đảo đi đến trước giường.
"Tạm được." Tô Tiểu Tiểu nói.
Trịnh Lan Tú nghẹn ngào hỏi: "Tạm được nghĩa là gì?"
Tô Tiểu Tiểu bỏ túi cấp cứu vào sọt nhỏ: "Nên rửa sạch đã rửa sạch, nên khâu lại cũng đã khâu lại, thuốc cũng đã uống, trong vòng ba ngày sẽ hạ sốt, mỗi ngày ta sẽ qua đổi thuốc cho hắn ta. À, còn cái này, nhớ kỹ cho hắn ta uống hết, sáng và tối đều hai viên. Sáng hôm nay uống rồi, buổi tối ngươi cho hắn ta uống nữa là được, uống sau khi ăn cơm."
Dứt lời, Tô Tiểu Tiểu đặt bình sứ đựng thuốc hạ sốt lên bàn.
Trịnh Lan Tú cầm bình sứ lên, trong lòng vẫn lo lắng, nhưng thấy dáng vẻ Tô Đại Nha vững như núi Thái Sơn, lại khiến nàng ta dấy lên chút hy vọng.
Tô Tiểu Tiểu ngắm nghía dao nhỏ trong tay: "Đừng quên thư phóng thê, ta có thể trị cho hắn ta, cũng có thể giết chết hắn ta."
Trịnh Lan Tú sợ run cả người. ...
Ba ngày sau, Phùng Quải Tử thực sự hạ sốt, đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều, vết thương cũng không tanh hôi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận