Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2130: Tra Ra Manh Mối 2

Chương 2130: Tra Ra Manh Mối 2Chương 2130: Tra Ra Manh Mối 2
Hắn ta mới động đậy thì công chúa Huệ An cũng trượt vào lòng hắn.
Cơ thể mềm mại thoang thoảng hương thơm của thiếu nữ dựa vào đùi hắn ta.
Nàng ta nằm đối diện với Vệ Đình và Tô Tiểu Tiểu, vạt áo hơi mở.
Hắn ta tiện tay vơ lấy áo choàng đắp lên cho nàng.
Vệ Đình vẫn nhìn Tô Huyên chằm chằm: "Câu hỏi cuối cùng, sau lưng Bắc Yến có người chống lưng người chống lưng này là Nam Cương Vương đúng không?”
Tô Huyên khựng lại: 'Đúng.'
Vệ Đình nắm chặt nắm đấm.
Quả nhiên!
Tất cả đều khớp.
Bắc Yến nổi dậy chống lại Đại Chu là do Nam Cương Vương ở sau lưng ủng hộ xúi giục.
Mấy năm quân lương của hai mươi vạn đại quân là một khoản chi phí rất lớn, vì làm trong bí mật nên không thể lấy từ ngân khố quốc gia mà chỉ có thể lấy từ kho bạc tư nhân của Nam Cương Vương.
Nam Cương Vương lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Chỉ có thể là khu mỏ của Trình gia.
Thảm kịch của Vệ gia chắc chắn có liên quan đến Nam Cương Vương và Thánh nữ!
Hắn muốn hai người này phải trả giá đắt!...
Trong rừng sâu có nhiều thú dữ.
Vệ Đình và Tô Huyên thay nhau gác đêm, Tô Huyên trực nửa đêm trước, Vệ Đình trực đêm đến sáng.
Khi công chúa Huệ An tỉnh dậy thì trời đã sáng và mưa cũng tạnh.
Ánh mặt trời hơi chói mắt.
Nàng ta thấy mình nằm cạnh đống lửa đã sắp tàn, chỉ còn vài đốt than còn bốc khói.
Lót dưới người là áo choàng của Tô Huyên.
Hang động không có một bóng người.
Một nỗi sợ bao trùm lấy nàng ta, nàng giật mình ngồi dậy: "Tô Huyên! Tiểu tùy tùng!"
Tô Huyên cất bước đi vào.
Tay trái hắn ta ôm trái cây đã được rửa sạch, tay phải bưng một cái gáo tết bằng lá cây cỡ bự, trong đó đựng đầy nước suối ngọt lành. Hắn ta đưa nước và trái cây cho công chúa Huệ An: "Trong núi đơn sơ, phiên công chúa dùng tạm."
Nhìn thấy hắn ta, trái tim gần như nhảy khỏi cổ họng của công chúa Huệ An dần bình tĩnh lại.
Nàng ta nhận lấy nước.
Tô Huyên đặt trái cây sạch lên áo choàng rồi xoay người đi ra ngoài.
Công chúa Huệ An rửa mặt bằng nước suối xong gọi hắn ta vào: "Tiểu tùy tùng và Đình ca ca đâu?"
"Bọn họ đi rồi." Tô Huyên nói.
Trời còn chưa sáng hẳn, Tô Tiểu Tiểu đã bị đói tỉnh.
Vệ Đình dù tức giận nhưng cũng không nỡ để nàng đói nên đã đưa nàng về thành giải quyết buổi sáng.
Công chúa Huệ An biết Tô Tiểu Tiểu đang mang thai, đúng là không nên để bụng đói.
Nàng ta cầm lên một trái rồi đưa cho hắn.
Tô Huyên nói: "Ta ăn rồi."
Công chúa Huệ An cắn một miếng, vị hơi chua, không ngọt bằng trái cây trong cung nhưng nàng ta rất thích.
Nàng ta không khỏi đỏ mặt khi nghĩ đến cảnh tối qua nàng chủ động tựa vào vai hắn.
Khi vê kinh thành, nàng ta sẽ tìm hoàng tổ mẫu xin ban Tô Huyên làm phò mã cho nàng.
Công chúa Huệ An lén nhìn hắn ta: "Tô Huyên, ngươi... từng đối xử tốt với người khác như vậy chưa?”
Tô Huyên nhặt chiếc áo choàng dưới đất lên: "Chưa từng."
Khóe môi công chúa Huệ An nhếch lên cao, nàng ta chợt cảm giác trái cây trong tay mình trở nên ngọt hơn.
Tô Huyên nói tiếp: "Công chúa thân phận cao quý, A Huyên hầu hạ công chúa là chuyện nên làm.”
Công chúa Huệ An nghe vậy thì không vui: "Nếu ta không phải công chúa thì sao?"
Tô Huyên nói: "Cong chúa là bằng hữu của biểu muội, biểu muội từng nhờ ta chăm sóc công chúa. Nếu đã đồng ý thì đây chính là trách nhiệm của ta."
Công chúa Huệ An đi vòng đến trước mặt hắn ta, chăm chú nhìn hắn: "Nếu... nếu tiểu tuỳ tùng không nhờ ngươi thì sao? Ngươi vẫn sẽ chăm sóc ta ư?"
Tô Huyên nhìn thẳng vào ánh mắt mong đợi của nàng ta, bình tĩnh nói: "Không."
Trái tim công chúa Huệ An như bị kim đâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận