Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2301: Trut Gian, Ha Long Ha Da. 3

Chuong 2301: Trut Gian, Ha Long Ha Da. 3Chuong 2301: Trut Gian, Ha Long Ha Da. 3
Tô Tiểu Tiểu mơ màng mở mắt ra: "Làm sao vậy?"
Gấu đen bị mù chỉ về hướng vách núi cao.
Tô Tiểu Tiểu ngồi dậy.
Lúc này, Cảnh Dịch đang dựa vào gốc cây lớn nhắm mắt dưỡng thần cũng lập tức mở mắt ra.
Hắn ta nắm lấy trường kiếm đi đến bên cạnh vách núi cao.
"Cảnh DịchI"
Tô Tiểu Tiểu bước ra lều trại.
Hai người nghe được âm thanh truyền đến từ dưới vách núi cao.
"Tiểu tùy tùng! Tiểu tùy tùng!"
"Là Hoa Hoa." Tô Tiểu Tiểu tiến lên vài bước.
Cảnh Dịch túm lấy nàng, đề phòng nàng bị trượt chân.
Tô Tiểu Tiểu nhìn xuống phía dưới vách núi cao nói: 'Hoa Hoal Làm sao vậy?"
Gió ở sườn núi quá lớn, tiếng của Công chúa Huệ An lập tức đã bị thổi bay.
Tô Tiểu Tiểu gọi Ngũ Hổ, tới để cho nó đi xuống một chuyến.
Ngũ Hổ cưỡi tiểu đệ Kim Điêu bay đi sơn động dưới vách núi cao.
Vốn dĩ Công chúa Huệ An ngủ được một nửa, đột nhiên cảm thấy quá nóng, giống như ôm một lò lửa.
Nàng ta kêu vài tiếng, nhưng Tô Huyên không hề động đậy, nên lập tức tỉnh táo lại.
Tiếp đó nàng ta phát hiện Tô Huyên bắt đầu sốt cao, toàn thân nóng bừng.
Ngũ Hổ nhảy lên trán Tô Huyên, dùng cơ thể nhỏ của mình kiểm tra nhiệt độ.
"Chíp chíp! Nóng nóng quá!"
Khi Cảnh Dịch ở biên quan từng bị thương nặng, cơn sốt thiêu đốt khiến đầu một mảnh hỗn độn.
Lúc ấy Ngũ Hổ nhảy lên trên trán hắn ta sưởi ấm, chính là độ ấm này.
Ngũ Hổ cưỡi tiểu đệ Kim Điêu bay trở về, nói tin tức Tô Huyên bị bệnh cho Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu nghiêm mặt nói: "Mau chóng kéo hắn ta đi lên!"
Cảnh Dịch nói: "Ta đi xuống!"
"Không được, cánh tay ngươi bị thương!"
Tô Tiểu Tiểu tìm thấy lão nhân ngồi ở dưới gốc cây lớn giả chết,"Tiền bối, phía dưới có người bị bệnh, cũng không biết tình huống như thế nào." Lão nhân vốn định giả chết, vừa nghe thấy bị bệnh, càng mở to mắt.
Ông ta buộc sợi dây thừng quanh eo, túm một sợi dây thừng khác trong tay thả xuống sơn động trên vách núi cao.
Khi đi ngang qua giữa vách đá nhìn thấy kiếm La Sát, ông ta thuận tay rút ra.
Công chúa Huệ An nhìn thấy lão nhân bắt mạch cho Tô Huyên, nghẹn ngào hỏi: "Hắn ta thế nào rồi?"
Lão nhân nói: "Phong hàn đã tích tụ trong cơ thể hắn ta mấy ngày rồi, đêm nay mới hoàn toàn phát tác ra."
Công chúa Huệ An giật mình hỏi: "Hắn ta lợi hại như vậy... Cũng sẽ nhiễm phong hàn hay sao?"
Lão nhân nói: "Hắn ta là người, chứ không phải quỷ, ai nói cho ngươi võ lâm cao thủ sẽ không bị bệnh chứ?”
Ông ta trông có vẻ hung dữ, cho dù giọng điệu không tệ lắm, cũng khiến cho người ta có cảm giác đang tức giận.
Công chúa Huệ An vô cùng bình tĩnh dịch chuyển.
Ghé vào lòng ngực của Tô Huyên, nhỏ giọng cáo trạng: "Ông ta hung dữ với ta."
Lão nhân: "..."
Công chúa Huệ An và Tô Huyên bị lão nhân theo lần lượt dẫn đi lên.
Tô Tiểu Tiểu đánh thức Tô Nhị Cẩu, thu dọn lều trại với thằng nhóc.
Lại để cho Ngũ Hổ đi tìm Tiêu Trọng Hoa.
Khi Tiêu Trọng Hoa đến đây, hiện trường đã được thu dọn thập phần sạch sẽ.
Tô Huyên nằm trên đống cỏ khô, trên người phủ chiếc áo choàng mà Tô Tiểu Tiểu lấy từ trong hiệu thuốc ra.
Công chúa Huệ An đứng bên cạnh Tô Tiểu Tiểu, đôi mắt đỏ hoe.
Tiêu Trọng Hoa nhìn muội muội thật sâu một cái, lại nhìn ve phía Tô Huyên vẫn đang mê man, hỏi Tô Tiểu Tiểu: "Tô Huyên làm sao thế?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đêm đó rời khỏi nhà dầm mưa to, ngã bệnh, mau chóng đưa người về kinh thành."
Tiêu Trọng Hoa tìm một thị vệ thân cường thể tráng, cõng Tô Huyên trên lưng.
Ánh mắt Công chúa Huệ An lo lắng đuổi theo Tô Huyên.
Tiêu Trọng Hoa nhìn Công chúa Huệ An.
Dường như nhận thấy được có người đang nhìn, Công chúa Huệ An yên lặng dời tâm mắt đi chỗ khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận