Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 3048: Nghịch Ngơm Và Đáng Yêu 3

Chương 3048: Nghịch Ngơm Và Đáng Yêu 3Chương 3048: Nghịch Ngơm Và Đáng Yêu 3
Ông ấy đã uống một bát canh tránh thai, lại đánh đổ canh tránh thai, đương nhiên ông ấy ngửi ra được mùi thuốc tránh thai, huống hồ trên lọ thuốc còn dán tên hiệu nhà thuốc.
Tô Tiểu Tiểu đột nhiên hỏi: "Có tổng cộng mấy viên?"
Giang Quan Triều nói: "Chỉ có một viên, bà ấy đã uống rồi. Bây giờ ngươi hiểu được bà ấy không muốn dây dưa với ta đến mức nào rồi chứ?"
Tô Tiểu Tiểu chớp mắt: "Thì cái đó, mặc dù ta thấy thích một người không liên quan đến việc có muốn sinh con cho người đó hay không, nhưng ngươi chắc chắn thuốc tránh thai là nương ta đã uống chứ?"
Giang Quan Triêu nhíu mày.
"Ngươi tưởng ta phát hiện ra các ngươi trúng tình độc bằng cách nào?”
Tô Tiểu Tiểu vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một viên thuốc được bọc trong khăn tay.
"Căn phòng bên cạnh là nơi nương ta ở đúng không, ta vừa mới tìm thấy. Nương ta không uống, bà ấy đã vứt nó đi, trước khi phát hiện ra sự thật năm xưa.
"Bà ấy không phải là người bốc đồng đến mức lấy thân báo đáp ân cứu mạng. Là vì dù thời gian trôi qua bao lâu, dù có quên đi thế nào, bà ấy vẫn sẽ bị người năm đó thu hút sâu sắc. Ta nghĩ, đây chính là định mệnh."
Trái tim Giang Quan Triều đập thình thịch.
Ông ấy nắm chặt nắm đấm: "Chỉ là tác dụng của tình độc mà thôi..."
Thực ra Tô Tiểu Tiểu rất hiểu tâm trạng của ông ấy.
Ông ấy bị bỏ rơi từ nhỏ, ngay cả cha nương cũng không cần ông ấy, trong thâm tâm ông ấy, ông ấy luôn cảm thấy mình không đáng được yêu.
Nhưng Giang minh chủ ơi, Sương Sương không giống vậy.
Ngươi là tia sáng mà bà ấy nhìn thấy dưới đáy hàn đàm u ám, là mặt trời mà bà ấy đón vào cuộc đời.
'A ba aba.'
Vệ Tiểu Bảo chui vào.
Bé con ngồi phịch xuống bên chân Giang Quan Triều, đưa tay mập mạp ra với ông ấy.
Giang Quan Triều không chút do dự bế đứa nhỏ từ dưới sàn ẩm ướt lên.
Mông bé con bẩn thỉu, tay nhỏ cũng đen xì, trên cổ áo Giang Quan Triều toàn là vết tay đen. 'A ba aba.'
Bé con mềm mại năm trong lòng Giang Quan Triều.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ngươi xem, Tiểu Bảo cũng rất thích ngươi."
Vệ Tiểu Bảo nũng nịu: "Oa."
Ánh mắt Giang Quan Triều hơi động.
Băng ba thước không phải ngày một ngày hai mà thành, muốn xoa dịu vết thương lòng của ông ấy trong một đêm là điều không thể.
Tô Tiểu Tiểu chỉ có thể cố gắng hết sức.
Xin lỗi, công công!
Tô Tiểu Tiểu hít một hơi thật sâu: "Tiểu Bảo thích ngươi hơn thích gia gia của nàng. Đúng không, Tiểu Bảo?"
Vệ Tiểu Bảo: "0a?"
Giang Quan Triều: "Tên Vệ Tư kia chẳng ra gì, nương ngươi thấy hắn có điểm gì tốt?"
Tô Tiểu Tiểu: "À cái này..."
Giang Quan Triều đột nhiên nhét Vệ Tiểu Bảo vào lòng Tô Tiểu Tiểu, rồi như cơn gió lao ra ngoài.
Tô Tiểu Tiểu há hốc mồm.
Không phải chứ, khuyên bảo mãi mà chẳng ăn thua, chỉ cần nhắc đến công công, ngươi đã lấy lại được tự tin rồi sao?
Cơ Minh Lâu hành động rất nhanh, ở kinh thành đã thuê một chiếc xe ngựa sang trọng nhất, một đường đi về phía đông, ra khỏi Đông Hoa môn, đến bến đò của trấn nhỏ.
Chiếc thuyền nhỏ không chịu đi, hắn ta trực tiếp bỏ ra giá gấp ba để mua một chiếc thuyền buôn.
"Sương nhị, lên thuyền đi."
Hắn ta nói với Vân Sương.
Vân Sương gật đầu.
'Sao vậy?"
Thấy Vân Sương chỉ gật đầu mà không đi, hắn ta không khỏi hỏi: "Có phải đang nghĩ đến hành lý của Vệ gia không? Để ta bảo người đi lấy."
"Không cần."
Vân Sương nhàn nhạt nói. Bà ấy bước lên thuyền. Nhìn thấy thuyền đã chuyển động, trái tim Cơ Minh Lâu mới hạ xuống. Nhìn dáng vẻ của Sương nhi, hẳn là đã cãi nhau với Giang Quan Triều rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận