Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1167: Chủ Động Ra Trận 1

Chương 1167: Chủ Động Ra Trận 1Chương 1167: Chủ Động Ra Trận 1
Mạc Quy Viễn mở lời, đệ tử Bạch Liên Giáo chủ động mở cửa, Vệ Đình lững thững đi vào.
Mạc Quy Viễn lộ ra ý cười hiên hòa: "Ta biết con sẽ đến, đi, bưng rượu đào mới lấy ra năm nay lên."
Một vị để tử tuân lệnh, đi đến hầm rượu lấy rượu, lại bảo nhà bếp cắt mâm trái cây và món nguội.
Sự phối hợp kỳ lạ này, cũng không có ai làm vậy.
Mạc Quy Viễn đặt rượu và đồ ăn ở đình viện.
"Ngồi đi." Mạc Quy Viễn nói với Vệ Đình.
Trái lại Vệ Đình cũng không khách khí, đi qua ngồi xuống.
Đại trưởng lão đi qua, cũng định ngồi xuống.
Vệ Đình liếc ông ta một cái: "Có bảo ông ngồi sao?"
Sắc mặt đại trưởng lão trâm xuống, thâm nghĩ tiểu tử thối, ta dù sao cũng là nguyên lão của Bạch Liên Giáo, là trưởng bối của ngươi!
Mạc Quy Viễn cười một cái: "Đại trưởng lão, ta nói chuyện riêng với ngoại tôn của ta một lát, hôm nay ngươi vất vả rồi, trở vê nghỉ ngơi trước đi."
"Vâng, giáo chủ."
Đại trưởng lão chắp tay cáo lui.
Lúc sắp đi, không quên trừng mắt với Vệ Đình một cái.
Mạc Quy Viễn tự mình rót rượu cho Vệ Đình: "Ta biết con sẽ đến, chuyện kim khố là do con làm sao? Dù không biết con đã dùng thủ đoạn gì, nhưng con lấy thì cũng lấy rồi, tạm thời coi như quà gặp mặt ngoại công tặng con."
"Vàng gì? Ta nghe không hiểu." Vệ Đình đoán biết nhưng giả vờ: "Không muốn đưa quà gặp mặt thì nói thẳng, ta sẽ không cười người nhỏ mọn."
Nụ cười Mạc Quy Viễn nhạt bớt, để lại bầu rượu lên bàn: "Tiểu Thất, tất cả của ngoại công tương lai đều là của con."
Vệ Đình nói trúng chỗ ngứa: "Đừng vẽ bánh nướng cho ta, ta không thích ăn."
Mạc Quy Viễn nói mang ý sâu xa: "Tiểu Thất à, con đầy việc gì mà phải làm khổ? Ngồi cùng ngoại công có thiên hạ không tốt sao? Con chỉ cân ngoan ngoãn nghe lời, ngoại công sao cũng không thể để người khác chiếm lời. Kiên nhẫn của ngoại công có hạn, đừng phá vỡ sự kiên nhẫn của ngoại công. Hay là con thật sự cảm thấy mình có bản lĩnh chống đối ngoại công?"
Vệ Đình thờ ơ nói: "Có hay không, người thử thì biết."
Mạc Quy Viễn cười một cái: "Con thật sự vẫn là nghé mới sinh không sợ cọp, đừng nhìn nữa, Tu Nô không ở đây, con muốn động thủ với ta, cứ phi ngựa tới. Nhưng trước khi con động thủ, ta muốn nhắc nhở con một câu, vị lão hầu gia kia, có lẽ sẽ không may mắn như vậy."
Tối nay Vệ Đình và lão hầu gia cùng hành động, hai người ở trong tối theo dõi đại trưởng lão đến chỗ này, Vệ Đình đứng ra gặp Mạc Quy Viễn.
Lão hầu gia thì ở trong tối âm thâm tìm kiếm Tu Nô, giết chết Tu Nô.
Mạc Quy Viễn cười nói: "Ta biết, con còn dẫn theo người khác, nhưng con sẽ không cho rằng, bên cạnh ta không có con ái chủ bài đúng chứ? Bằng không bọn ta ở chỗ này chờ tin tức kiểu gì? Xem Tô Sóc có thể giết Tu Nô, hay là Tu Nô bắt sống Tô Sóc... và Vệ Đình."
Mạc Quy Viễn cười một cái mang ý nghĩa sâu xa: "Còn muốn tiếp tục giả vờ không, Uất, Trì, Tu?”
Ấn đường Uất Trì Tu giật một cái.
Chết tiệt!
Sao lão già này nhận ra được?
Thuật dịch dung của mình xuất thần nhập hóa, bắt chước giọng nói cũng đạt điểm không kém chút nào... thân hình cũng không khác mấy, hắn đã đi thêm mấy đệm giày nữal
Mạc Quy Viễn nói: "Yên tâm, ta không giết ngươi."
Đây là vấn đề ngươi giết ta hay không sao? Là ta đã bị lội
Con lão hồ ly Mạc Quy Viễn này, còn khó dây dưa và xảo quyệt hơn trong tưởng tượng!
Thật ra kế hoạch ban đầu của ba người là để Vệ Đình và lão hầu gia đến gặp Mạc Quy Viễn, nhưng giữa đường bọn họ đã gặp phải Tu Nô đang luyện kiếm ở rừng đào, vì vậy tạm thời thay đổi kế hoạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận