Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 508: Béo Nha Giá Lâm 1

Chương 508: Béo Nha Giá Lâm 1Chương 508: Béo Nha Giá Lâm 1
Thuốc rất nhanh đã phát huy tác dụng, cơn đau đã giảm bớt, còn mơ mơ màng màng thấy buồn ngủ.
Ông ấy nằm trên chiếc giường cứng, rất nhanh đã ngủ say.
Ông ấy cũng hay nằm mơ.
Nhưng đêm nay ông ấy lại mơ thấy thê tử và đôi phụ tử ở hẻm hoa lê kia.
Vệ Gia.
Vệ lão thái quân đưa Vệ Đình vào từ đường, bắt hắn quỳ trước bài vị tổ tông thành thật sám hối.
Vệ Đình là người thành thật như vậy sao?
Mới quay đi hắn đã leo tường trốn ra.
Vừa mới leo lên đầu tường đã thấy Tưởng Thị và Trần Thị nghiêm trang đứng đó. Người trước cầm roi chín đốt, người sau câm thương anh hồng ung dung nhìn hắn.
Vệ Đình ghé đầu vào tường, bất đắc dĩ thở dài: "Không phải chứ..."
Tưởng thị dùng roi vỗ vỗ vào lòng bàn tay mình, ha hả nói: "Tổ mẫu đoán được ngươi sẽ không thành thật! Muốn chạy? Tới đây."
Vệ Đình lần nữa thở dài: "Ngũ tẩu, ngươi biết ta sẽ không động thủ với ngươi và tam tẩu mà."
Tưởng thị hu lạnh nói: "Đừng nói nhảm nữa! Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn cut về đi, đừng để hai người chúng ta đánh ngươi tiếp!"
Vệ Đình đỡ trán: "Tam tẩu, ngũ tẩu, không phải các ngươi thật sự..."
Trần thị tuy mạnh mẽ nhưng tính tình lại khờ khào.
Nàng ấy nhìn vê phía Tưởng Thị: "Chúng ta làm thật à?”
Tưởng thị nghiêm mặt nói: "Dĩ nhiên làm thật! Tổ mẫu nói nếu hôm nay thả hắn chạy, ba ngày tới sẽ không cho ngươi ăn thịt!
Trân Thị liền cắm thương hồng anh lên mặt đất!
Vệ Đình: ”....
"Tổ mẫu!"
Vệ Đình hô to một tiếng về phía sau hai người.
Hai người theo bản năng quay đầu. Vệ Đình nhân cơ hội đó dùng một tay chống lên tường, cơ thể nhảy dựng lên!
Hai tai Tưởng thị khẽ động, lạnh lùng nhìn hắn chạy ra: "Tiểu tử thúi! Học được cách dương đông kích tây! Chạy đi đâu?!"
Nàng đánh một roi qua, mũi chân Vệ Đình vừa hay đối diện với roi của nàng.
Cùng lúc đó, Vệ Đình lộn ngược trên không, quỳ gối xuống đất, vững vàng quỳ trên mặt cỏ.
Trần thị rút thương ra. Cây thương hồng anh nặng mấy trăm cân trong tay nàng ta thuần thục như rồng.
Trong chớp mắt, nàng và Vệ Đình đã đấu mười mấy chiêu.
Vệ Đình nói: "Tam tẩu, ngươi thả ta đi, ta mua thịt cho ngươi, thịt kho tàu ở Vọng Giang Lâu!"
Trần thị dừng tay.
Tưởng thị đánh một roi vê phía Vệ Đình: "Tam tẩu, ngươi đừng nghe hắn! Hắn đang lừa ngươi! Lần trước hắn nói mùa bánh giò cháo quẩy, cuối cùng có mua cho ngươi không?”
"Không có." Trần thị nhíu mày.
"Sao lại không có?" Vệ Đình cắn răng. Hắn có mua, chỉ là trên đường bị người của tổ mẫu ngăn cản.
Trân thị lần nữa vung thương hồng anh về phía Vệ Đình.
Lúc này Vệ Đình không biết phải làm sao, nhưng hắn không né tránh mà để bị đánh mạnh vào lưng.
Mục đích của Trần thị là muốn ngăn cản Vệ Đình đào tẩu, không phải là muốn giết Vệ Đình, bởi vậy nàng không dùng đầu thương mà dùng thân đánh.
Tuy là vậy nhưng Vệ Đình vẫn kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu.
Vệ Đình ngã xuống đất.
Sắc mặt hai người lập tức thay đổi.
Tưởng thị ném roi chạy qua, ngồi xổm xuống hoảng loạn nhìn về phía Vệ Đình: "Tiểu thất, ngươi làm sao vậy?”
Vệ Đình nằm nghiêng trên mặt đất, một tay ôm ngực, một tay che vết thương phía sau, tỏ vẻ thống khổ nói: "Ngũ tẩu, hình như ta bị thương..."
Tưởng thị ngơ ngẩn: "Ngươi, ngươi lại lừa chúng ta à?"
Vệ Đình mỉm cười yếu ớt, vừa định mở miệng lại phun ra một ngụm máu tươi.
Tưởng thị bị dọa sợ vội quay đầu nhìn về phía Trần thị: "Tam tẩu, sao ngươi có thể đánh Tiểu Thất thành ra như vậy?"
"Ta, ta không dùng lực mấy, ta chỉ... đánh một chút."
"Nhưng sức lực của ngươi lớn tới mức nào trong lòng ngươi không rõ à? Ngươi chỉ dùng một chút đã đánh chết một con gấu rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận