Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 109: Hung Thu 3

Chuong 109: Hung Thu 3Chuong 109: Hung Thu 3
Ai ngờ Tô Thừa cũng chạy đến phía sau khuê nữ béo nhà mình.
Lưu thẩm trốn trống vắng: "..."
Tô Tiểu Tiểu: "Phụ thân, người sợ ma sao?”
Tô Thừa: "Không có, phụ thân là lo lắng con sợ. Con yên tâm, phụ thân vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cố nhất của con!"
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Tô Nhị Cẩu thở dài: "Các ngươi trốn cái gì? Vương vô lại không chết!"
Các hương thân một đám hai mặt nhìn nhau.
Chỉ có thân nương Vạn thị ngơ ngẩn đi đến trước mặt nhi tử, giơ tay sờ mặt nhi tử: "Nóng... Nóng ... Có hơi thở... Đây, đây là có chuyện gì? Rõ ràng vừa rồi tắt thở..."
Tô Nhị Cẩu hừ nói: "Buồn nôn!"
Vạn thị bắt lấy cổ tay hắn ta: "Mạch... Mạch cũng có, vừa mới sờ không thấy."
Tô Nhị Cẩu tùy tay ném một quả câu sắt trên mặt đất: "Kẹp thứ đồ này dưới nách, là có thể khiến người tạm thời mất đi mạch đập. Chút tài mọn!”
Các hương thân hít dài một hơi, không tính xác chết vùng dậy là được...
Nói sao Vương vô lại trở vê? Sống tốt lành, cần gì giả chết vu hãm người ta?
Vạn thị không phân xanh đỏ đen trắng, náo loạn không ra mặt mũi đi?
Tập thể mọi người quên chuyện mới vừa rồi bọn họ cũng muốn đuổi đuổi Tiểu Tô gia ra khỏi thôn này.
Lí chính nghiêm túc hỏi: "Vương Đại Tài, vì sao ngươi làm như vậy?"
Vương vô lại không buồn hé răng.
Lí chính nghiêm mặt nói: "Mọi người đều tan! Vương Đại Tài, Vạn thị, Xuân Nha, các ngươi tới nhà của ta một chuyến!"
Đây là muốn thẩm tra riêng toàn gia bọn họ.
Mọi người mới không dễ dàng giải tán như vậy, lại đến nhà lí chính xem náo nhiệt.
Tô Thừa cũng đi, ông là đi đánh ba ba tôn kial Cứ việc ba ba tôn đã bị Tô Nhị Cẩu đánh một trận.
Tô Nhị Cẩu cười hì hì đi đến trước mặt Tô Tiểu Tiểu: "Tỷ, vừa rồi ta soái hay không?"
Tô Tiểu Tiểu: "Ai dạy đệ?"
Tô Nhị Cẩu: "... Tỷ phu."
Vệ Đình không ở nhà chính từ sớm, nàng cho rằng hắn là thờ ơ chuyện của nàng về phòng nghỉ ngơi, không nghĩ tới 一
Tô Tiểu Tiểu: "Sao hắn biết Vương vô lại không chết?"
Tô Nhị Cẩu: "Không biết, là đi mới phát hiện! Tỷ phu nói, muốn đi hiện trường vụ án và tìm manh mối trên người thi thểt"
Vệ Đình tên kia, thông minh kín đáo hơn trong tưởng tượng của nàng rất nhiều.
Tô Tiểu Tiểu nhìn khắp nơi, hỏi: "Người khác đâu?”
Tô Nhị Cẩu chỉ phía sau: "Phía sau, tỷ phu đi rất chậm, sợ tỷ xảy ra chuyện, bảo ta dẫn theo Vương vô lại đến đây trước."
Thương thế của Vệ Đình vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, vẫn cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, ngẫu nhiên xuống đất hoạt động, cũng chỉ có thể chống quải trượng chậm rãi đi vài bước.
Khi đến nhà Vương vô lại gia, đi hơi vội vàng, chân lập tức sưng lên.
Trên đường về nhà, tuyết càng rơi xuống càng lớn.
Khi Tô Tiểu Tiểu tìm được hắn, hắn đang ngồi ở dưới một cục đá lớn cây hòe già, nghiêng quải trượng dựa vào một bên.
Ngày thường tảng đá này là nơi không ít các hương thân nói chuyện phiếm bát quái, Tô Tiểu Tiểu cũng không cảm thấy nó có cái gì đặc biệt, nhưng mà đêm nay bị hắn ngồi xuống, trong lúc hoảng hốt như là thêm ý cảnh nào đó.
Hắn vai rộng eo thon, dáng người đĩnh bạt, hai chân thon dài, búi tóc đen nhánh như mực bị gió tuyết thổi đến hơi hỗn loạn, thổi qua gương mặt tuấn mỹ như ngọc của hắn, hình ảnh tuyệt mỹ.
“Thật là, lên lên yêu nghiệt như vậy.'
Tô Tiểu Tiểu nói thâm, đi ra phía trước.
"Ngươi ngồi ở đây làm gì?"
Vệ Đình lạnh nhạt nói: "Ngắm phong cảnh?”
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Tô Tiểu Tiểu ngồi xuống ở bên người hắn.
Vệ Đình cổ quái liếc nàng một cái: "Làm gì?"
Tô Tiểu Tiểu nhìn ve phía bóng đêm đen nhánh như mực: "Ngắm phong cảnh."
"Ngươi không lạnh?" Vệ Đình hỏi.
Tô Tiểu Tiểu buông tay: "Ta béo, mỡ dày, không sợ lãnh. Ngươi hỏi ta như vậy, có phải chính ngươi lạnh hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận