Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 814: Ban Hon 1

Chuong 814: Ban Hon 1Chuong 814: Ban Hon 1
Sau khi mấy người ra ngự thư phòng, Cảnh Tuyên Đế lại bảo Phúc công công triệu Tần Yên Nhiên vào cung.
Đêm qua Tần Yên Nhiên rơi xuống nước, hôm nay sắc mặt vẫn có chút suy yếu và tái nhợt.
"Thần nữ, bái kiến bệ hạ."
Nàng ta cung kính hành lễ, ngay cả nói chuyện cũng hữu khí vô lực.
Cảnh Tuyên Đế đè ấn đường, hỏi: "Nghe nói đêm qua ngươi tự sát?"
Tần Yên Nhiên cúi mặt xuống, nhẹ nhàng nói: "Bam bệ hạ, thần nữ không có tự sát."
Cảnh Tuyên Đế thản nhiên hỏi: "Ý ngươi là Đại hoàng tử đang nói dối?"
Tần Yên Nhiên nói: "Đại điện hạ không nói dối, chỉ là ngài ấy hiểu lầm thân nữ. Hôm qua thần nữ mới dọn ra khỏi phủ Hộ quốc công, chỗ ở mới cần mua rất nhiều thứ, trên đường về thân nữ muốn mua một nồi canh cá tươi về, bồi bổ thân thể cho phụ thân và đệ đệ. Ai ngờ trong lúc chờ canh cá trên thuyền hoa, vô ý té xỉu rơi xuống nước."
Dọn ra phủ?
Có đồ cần mua?
Té xỉu rơi xuống nước?
Vậy nói rõ là do chuyển nhà quá vội vã, chưa chuẩn bị tốt đã phải dọn ra, còn té xỉu tám phần là vì mệt.
Nghĩ đến chuyện nàng ta đã gặp phải một loạt biến cố, nói là từ trên mây ngã xuống vũng bùn cũng không quá.
Vẻ mặt Cảnh Tuyên Đế phức tạp hỏi han: "Là Tân Thương Lan đuổi các ngươi ra à?"
Tần Yên Nhiên nói: "Tổ... Đại bá không có, là thân nữ tự thấy không còn mặt mũi ở lại phủ Quốc Công, lúc này mới tự tiện chủ trương, dẫn theo phụ thân cùng đệ đệ dọn ra."
Cảnh Tuyên Đế hồ nghỉ hỏi han: "Tự tiện chủ trương? Phụ thân ngươi cùng đệ đệ... Bị thương rất nặng sao?"
Tâm tình Tần Yên Nhiên sa sút: "Đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh."
Cảnh Tuyên Đế nhướng mày.
Tần Yên Nhiên vội hỏi: "Kính xin bệ hạ không nên trách tội đại bá, quả thật là tự thân nữ muốn dọn ra ngoài."
Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng hừ một tiếng: "Ngươi không cần nói thay Tần Thương Lan, tính tình của hắn ta ra sao, tram biết rất rõ! Ngươi không đi, hắn ta cũng sẽ đuổi các ngươi đi, ngươi làm như vậy, ngược lại bảo toàn được chút mặt mũi."
Tần Yên Nhiên không phản bác. Ánh mắt Cảnh Tuyên Đế dừng trên thân hình gầy yếu của Tần Yên Nhiên, bỗng nhiên cảm thấy thiên kim bị gia tộc vứt bỏ này cũng có chút không dễ dàng.
Chuyện năm đó cũng không phải lỗi của nàng ta, nàng ta cũng chưa từng hồ đồ đi hãm hại bất cứ ai như Tần Vân, nàng ta giữ khuôn phép, không tranh không đoạt, kết quả, lại vẫn bị cha ruột và đệ đệ liên lụy, ngay cả phủ đệ sống từ nhỏ lớn lên cũng không ở nổi nữa.
"Trâm thường nghe phu tử khen ngươi." Cảnh Tuyên Đế nói.
"Là do các phu tử nâng đỡ." Tần Yên Nhiên không kiêu ngạo không nóng nảy nói.
Cảnh Tuyên Đế cắt vào chủ đề chính: "Về chuyện tối hôm qua, ngươi có ý tưởng gì?"
Dân phong triều đại này tương đối cởi mở so với triều đại trước, nhưng khoảng cách nam nữ vẫn nghiêm trọng như trước, nàng ta có tiếp xúc da thịt với Đại hoàng tử trước công chúng, lại gả cho Tam hoàng tử thì khó tránh khỏi khiến người khác phê bình.
Mà cũng không xuôi tai với thanh danh của Đại hoàng tử.
Trước mặt nàng ta giờ chỉ có hai lựa chọn... trở thành người của Đại hoàng tử, hoặc là xuất gia làm ni cô.
Vẻ mặt Tần Yên Nhiên đầy hổ thẹn: "Đại hoàng tử một lòng cứu người, lại bị thần nữ liên lụy, là lỗi của thân nữ. Thần nữ không biết nên chuộc tội thế nào, nhưng cầu xin bệ hạ cho thần nữ một ít thời gian, chờ thần nữ chăm sóc cho phụ thân và đệ đệ khỏi hẳn, thần nữ sẽ tìm một tòa am ni cô, cả đời làm bạn cùng thanh đăng cổ phật."
Xem ra là không có ý quấn lấy lão Tam không tha.
Cảnh Tuyên Đế liếc Tiêu Trọng Hoa một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận