Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2107: La Sat Chi Uy 1

Chuong 2107: La Sat Chi Uy 1Chuong 2107: La Sat Chi Uy 1
Tạ Cẩn Niên phân tích: “Nếu xét theo động cơ gây án, Diệp Tuệ tiểu thư là người đáng nghi nhất. Nàng ấy đã nhìn thấy tam hoàng tử sai Linh Chi gài bay mình. Để trốn thoát, nàng ấy đã đốt lửa khắp nơi và làm tam hoàng tử bị thương. Nhưng nếu xét theo thời điểm xảy ra vụ án, dường như nàng ấy không có cơ hội. Trước khi xảy ra sự việc, nàng ấy đã ở cùng với Linh Chỉ. Khi hai người họ đến gần vườn hoa hoàng gia, ngọn lửa đã bùng lên rồi và tam hoàng tử cũng đã bị thương rồi.
Trừ khi nàng ấy có đồng phạm.
Nhưng xét toàn bộ sự việc, nàng ấy không có cơ hội và thời gian để thông báo cho đồng bọn.”
Nam Cương Vương nói: "Vậy là, Diệp Tuệ này vô tội. Rốt cuộc là ai có lá gan lớn thế... gây nên nhiều đám cháy như vậy trong hoàng cung vào ban đêm rồi còn cướp đi nhiều bảo vật như vậy?"
Như một cái gai trong lòng Nam Cương Vương.
Trong khi đó, kẻ chủ mưu, Vệ đại hiệp, đã hùng dũng oai vệ trở lại hẻm Trường Lưu.
Vệ Lục Lang vừa mới đặt đồ nghề xuống, còn chưa kịp thở xong.
Vệ đại hiệp giơ đôi chân dài lên, đá đổ cửa, một tiếng ram vang lên!
Vệ Lục Lang điên cuông ôm lấy đầu: "Ta vừa mới sửa cửa xongI!I"
Trước khi rời khỏi cung, Tô Tiểu Tiểu còn đưa cho Vệ Đình một bao thuốc.
Vệ Đình không đút cho phụ thân hắn ăn ngay lập tức, là vì hắn muốn cho Lục ca cảm nhận được sự chăm sóc của cha ruột một lần.
Chỉ tiếc là đêm nay trong hoàng cung sẽ xảy ra tai họa! Mà họa này đã khiến Vệ Tư tiêu hao rất nhiều thể lực.
Vệ Tư vừa về đến nhà, ông ấy lập tức đi ngủ.
Vệ Đình cảm thấy rất đáng tiếc.
Tại sao hắn không lừa Lục ca?
Vệ Lục Lang tiếp tục cố gắng sửa cái cửa.
Hắn ta vừa nghiêng đầu, nhìn thấy Vệ Đình đang ôm đầu lau nhà, hắn ta run rẩy: "Tiểu Thất ngươi..."
"Ta cái gì mà ta? Chưa từng thấy ai đẹp trai sao?"
Vệ Đình không thể lừa được Lục qua, hắn chán nản quay người lại và định quay về phòng của mình.
Nửa đường thì đụng phải Lý Uyển đang đẩy Vệ Thanh đi ra ngoài để phục hồi chức năng. Khi hai người nhìn thấy Vệ Đình, toàn thân họ run lên.
"Nhị ca, nhị tẩu, ta đi ngủ đây."
Vệ Đình chào hỏi xong thì đi vào nhà, dưới sự chăm sóc quan tâm hai người định nói lại thôi.
Vệ Thanh ngồi trên xe lăn, ngón tay thon dài vin vào tay vin của xe lăn: "Ba, hai, một..."
Vừa dứt lời, trong phòng của Vệ Đình vang lên một tiếng trống trâm đục.
Như có vật gì đó rất nặng kinh sợ rơi từ trên ghế xuống.
Vệ Thanh nhếch môi nở nụ cười.
"Chàng đó." Lý Uyển nhéo nhéo. ...
Khi Tô Tiểu Tiểu trở lại Trình gia, mọi người đều đã ngủ rồi.
Khi Mị Cơ ở Tây Tấn, nàng ta thường xuyên đi cả ngày lẫn đêm để tìm hiểu tin tức, bây giờ làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, ngày nào nàng ta cũng đi ngủ sớm.
Tô Tiểu Tiểu khép cửa phòng lại, ngồi trước bàn trang điểm tháo bỏ ngụy trang xuống.
Điều đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Vệ Đình.
Có lẽ bây giờ tên đó đang ở nhà, không biết có bị bản thân làm cho quê hay không.
Không thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng kia thật đúng là tiếc nuối mà.
Sau khi tắm rửa xong, Tô Tiểu Tiểu nằm xuống bên cạnh Mi Cơ.
Mi Cơ có phòng riêng của mình, nhưng nàng ta ngại giường ở phòng đó không được thoải mái, cho nên mỗi đêm nàng ta đều đến chỗ của Tô Tiểu Tiểu để ngủ.
Kiếp trước Tô Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, sau khi đến một thế giới khác, nàng luôn được mọi người vây quanh, cuối cùng nàng không bao giờ cô đơn nữa.
Nàng nghĩ mình sẽ quen với nó nhưng kết quả là không.
Nàng đắp mền cho Mị Cơ và nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong hoàng cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận