Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 325: Doan Tu 1

Chuong 325: Doan Tu 1Chuong 325: Doan Tu 1
Ba ngay Sau.
Hôm nay gần xong rồi.
Ba người bắt đầu nôn nóng bất an, lòng vòng tại chỗ.
Nhưng lúc này một chiếc xe ngựa đã đến cửa thôn.
Màn xe được vén lên, bóng dáng quen thuộc đi xuống.
Con tim âm u trong phút chốc vui vẻ trở lại.
"Nương!"
Nương về rồi, nương vẫn cần bọn hol
Bọn họ không phải tiểu hài tử không có nương.
Bọn họ là bảo bảo của nương.
Bọn họ nhào vào vòng tay mềm mại và quen thuộc, hít mùi hương khiến bọn họ cảm thấy thoải mái.
"Nương, Tiểu Hi nhớ nương."
Tiểu Hổ rất ít khi nói chuyện trước mặt hai người anh.
Đại Hổ và Nhị Hổ cũng bày tỏ rằng bọn họ cũng rất là nhớ mẹ.
Đứa trẻ có mẹ thì là một báu vật, còn nếu không có mẹ thì bọn họ chỉ là ba cây cỏ.
Mấy ngày nay, ngày nào cũng ăn cây cỏ của ông nội trồng!
Rất là khó ăn!
Tô Tiểu Tiểu sờ đầu ba đứa nhỏ, tiện thể xoa nắn gương mặt nhỏ nhắn phúng phính của mấy đứa nhỏ.
Rất lạnh.
"Chờ lâu rồi phải không?” Nàng hỏi.
Tiểu Hổ nói một cách nghiêm túc: "Đứng chờ."
Sau một lúc thì Tô Tiểu Tiểu mới nghe ra câu Tiểu Hổ nói là "Chờ từ buổi sáng."
Nàng buồn bực, rốt cuộc thì giọng địa phương của con ở đâu ra vậy?
Đến phủ thành ba ngày, nhưng đã phải ngồi xe ngựa hai ngày, nếu như nói không mệt là nói dối, nhưng nhìn ba chiếc bánh bao nhỏ nhắn đáng yêu, thì dường như... sự mệt mỏi đã tiêu tan đi rất nhiều rồi.
Đại Hổ, Nhị Hổ cũng bày tỏ nỗi nhớ nhung với mẹ.
Thuận tiện còn tố cáo vài chuyện với mel Tô Tiểu Tiểu nói: "Không có chuyện nương không cần các con đâu."
Nếu như nói những người dân làng này có ác ý thì cũng không phải, nếu như nói họ không có ác ý thì quả thật là họ đã làm tổn thương mấy đứa trẻ.
"Đại Nha, Phùng đại nương cũng chỉ nói đùa một chút mà thôi." Lưu đại nương giảng hòa, rồi nói với đám người: Sau này đừng đùa như vậy nữa.'
Đám người nhìn thấy vẻ ác độc giữa lông mày của Tô Tiểu ác bá, sao mà dám không đồng ý chứ?
Ba đứa trẻ đã vui vẻ trở lại!
Nàng mới đi có ba ngày mà ba đứa đã nói chuyện lưu loát hơn một chút.
Quả thật là trẻ con đều thay đổi mỗi ngày.
"Nhị Cẩu thúc thúc đâu rồi?" Nhị Hổ hỏi.
Có lẽ do đều là con trai thứ hai trong nhà nên Nhị Hồ thường xuyên để ý đến người chú không đáng tin cậy này.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Trên xe ngựa."
Tô Nhi Cẩu ngủ say trên xe ngựa, Tiểu Ngũ lay cậu cả buổi mà cũng không thể đánh thức cậu dậy.
Ba đứa nhỏ leo lên trên xe ngựa.
Nhìn hình ảnh chú đang lảo đảo, ngủ đến mức nước miếng chảy giàn giụa mà ba đứa đồng thời ôm mắt thở dài.
Thật sự không muốn nhận là người quen.
Ba đứa nhỏ hít một hơi thật sâu, há miệng nhỏ ra, hét lớn: "Bán điểm tâm đây..."
Tô Nhị Cẩu giật mình mở mắt ra: "Đến đây... đến đây! Ta muốn một ít!"
Ha ha hai
Đám người cười rộ lên!
Ở nông thôn hiếm khi thấy xe ngựa, dân làng vây quanh xe ngựa nhìn hồi lâu, Tô Tiểu Tiểu dẫn em trai và ba đứa nhỏ đi rồi mà bọn họ vẫn còn đang đứng nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận