Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1252: Diu Dang 2

Chuong 1252: Diu Dang 2Chuong 1252: Diu Dang 2
Phù lang trung cười nói: "Nương ta vẫn đang uống thuốc con đưa, bệnh tình cũng không tái phát lại. Ta cũng không biết, con còn lén gửi thuốc mấy lần cho nương ta. Sao con không nói cho ta biết?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Chuyện nhỏ mà thôi."
Phù lang trung không biết nên nói gì cho phải, chẳng qua hắn ta chỉ làm sư phụ trên danh nghĩa của nàng, nhưng nàng lại giúp đỡ hắn ta quá nhiều.
"Với lại nương ta nói, bà ấy có thể sẽ đến kinh thành tìm ta."
"Ồ?" Con ngươi của Tô Tiểu Tiểu sáng lấp lánh, lại có thể nhìn thấy Phù đại nương nổi giận sao?
Phù lang trung: Vì sao ta lại cảm thấy con có ý xấu nhỉ?
Phù lang trung nói: "Ta từng nhắc đến chuyện mở y quán ở kinh thành trong thư, có lẽ bà ấy biết ta rất khó có thể trở về Thanh Châu nữa."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Để con liên hệ với tổ trạch của Tô gia một chút, bảo bọn họ sắp xếp xe ngựa ổn thỏa."
Nhanh nhanh nhanh, nàng muốn gặp Phù đại nương!
Phù lang trung gọi nàng lại: "Không cần đâu, nương ta đa xuất phát rồi, yên tâm đi, Huệ Giác sư thái sẽ sắp xếp thỏa đáng, bà ấy sẽ chăm sóc tốt cho nương ta."
Tô Tiểu Tiểu sờ cằm.
Đúng thế, sao nàng lại quên mất còn có đại thổ hào Huệ Giác sư thái nhỉ?
Bên kia Vệ Đình đã kết thúc lần gặp mặt đầu tiên với sứ thần hai nước, rời khỏi Kim Loan Điện.
Lúc rời đi Tô Tiểu Tiểu còn ở chỗ thái hậu, lúc này không biết nàng đã rời đi chưa.
Hắn một thân một mình không có cách nào đi vào hậu cung, vậy nên quyết định đi đến cửa cung đợi nàng.
Nhưng lúc hắn đến cửa cung lại bất ngờ phát hiện xe ngựa nhà mình đã rời đi rồi.
Tiểu Béo Khổng Tước đã bỏ rơi hắn ở đây rồi sao?
Mới tân hôn ngày thứ hai, nàng đã quên mình còn có một trượng phu sao?!
Cho nên trong lòng nha đầu này căn bản không có hắn đúng không, chỉ là háo sắc mà thôi...
Một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy tới, cửa sổ xe ở mặt bên được đẩy ra, công chúa Bắc Yến nhìn hắn cười khanh khách: 'Vệ tướng quân, ngài đại đợi người sao?"
Ngay cả giọng nói cũng uyển chuyển dễ nghe.
Vệ Đình thờ ơ đáp lại: "Ừm." Công chúa Bắc Yến cười nói: "Không thể đến kịp đại hôn của Vệ tướng quân, thật sự đáng tiếc, sớm biết, ta sẽ xuất phát sớm hơn mấy ngày."
Vệ Đình không có gì đế nói với nàng ấy.
Trái lại công chúa Bắc Yến cũng không buồn, vẫn cười như cũ, dịu dàng nhìn về phía Vệ Đình: "Tướng quân muốn đi đâu? Ta tiễn tướng quân một đoạn."
Mới nói hai câu, ngay cả họ cũng lược bớt rồi.
Vệ Đình lạnh nhạt nói: 'Không dám phiền Khang Ninh công chúa."
Công chúa Bắc Yến ôn tồn nói: "Ta mới tới kinh thành, không quen nơi này lắm, không biết tướng quân có thể cùng ta đi dạo một vòng không, ta nghe nói đèn lồng của kinh thành Đại Chu rất đẹp, vẫn luôn mong chờ có cơ hội được tận mắt thấy."
"Ta cùng công chúa Bắc Yến đi một vòng thế nào?"
Xe ngựa Vệ gia đến, Tô Tiểu Tiểu nhảy xuống khỏi xe ngựa, đứng bên cạnh Vệ Đình tuyên bố chủ quyên: "Dù tướng công ta là người sinh ra lớn lên ở kinh thành, nhưng thuở nhỏ dùi mài kinh sử, hiếm khi ra ngoài đi dạo, e là khó có thể làm người dẫn đường cho công chúa Bắc Yến."
Tô Tiểu Tiểu dứt lời, nói với phu xe đổi giữa đường: "Phù Tô, công chúa Bắc Yến thiếu một người dẫn đường, người quen thuộc kinh thành, không bằng ngươi dẫn công chúa Bắc Yến ra ngoài dạo một vòng được không?”
"Vì seo lại là ta?”
Ở cùng một chỗ với Uất Trì Tu đã lâu, Phù Tô đã thay đổi rồi, nói chuyện cũng không còn chuẩn: "Bảo Uất Trì Tu đi!"
Uất Trì Tu ở trong tối hiện ra: "Ta không đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận