Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 703: Da Kich Hang Duy 2

Chuong 703: Da Kich Hang Duy 2Chuong 703: Da Kich Hang Duy 2
Dân phong Đại Chu cũng không tính quá bảo thủ, nhưng cũng không cởi mở như Tây Tấn, rốt cuộc Tây Tấn là từng có nữ đế, hiện giờ trữ quân cũng là một vị nữ tử.
Ở Đại Chu, nữ tử làm nghề y cực kỳ hiếm thấy, địa vị vô cùng thấp hèn, thường thấy nhất chính là bà đỡ.
Để một bà đỡ đi cứu giúp người bệnh nguy hiểm trầm trọng, đây không phải đùa giỡn mạng người sao?
Hồ đại phu căm giận phất tay áo: "Các ngươi thật là quá hồ nháo!"
"Nếu không ngươi tới trị?" Phù lang trung phản phúng nói.
Tính tình của hắn ta là rất ôn hòa, nhưng chọc tới Tô cô nương, hắn lại không dễ nói chuyện như vậy.
"Lấy ra." Tô Tiểu Tiểu nói với phụ nhân.
Giọng nói không lớn, nhưng mà lòng của phụ nhân chính là lộp bộp một chút.
Bà ta hậm hực thu tay trở vê.
Tô Tiểu Tiểu cởi bỏ xiêm y của đối phương, cúi đầu ghé vào ngực đối phương nghe, đầu ngón tay lướt qua từng xương sườn của đối phương.
Một cô nương gia, trước công chúng cởi xiêm y nam nhân, còn dán ở trên người nam nhân...
Không biết xấu hổi
Nữ nhân này ga không ral
Tô Tiểu Tiểu lại không để ý ánh mắt khác thường của mọi người, nàng vừa lật đầu ngón tay, rút ra một kim tiêm dùng một lần, đột nhiên chui vào ngực đối phương!
"A —' phụ nhân không dự đoán được nàng sẽ lấy kim đâm nhi tử của mình.
Đây là đang làm gì?
Giết người sao?
Một người bán rong kêu to: "Trời ơi! Giết người!"
Phụ nhân nhào về phía Tô Tiểu Tiểu, Phù lang trung bước ra trước, ngăn cản phụ nhân.
Phụ nhân giấy giụa trên mặt đất, tay đấm chân đá với Phù lang trung: "Các ngươi giết người! Các ngươi giết người! Người đâu! Cứu mạng! Giết người 一"
"Quả thực hồ nháo!"
Hồ đại phu cũng chạy đến, muốn đi ngăn Tô Tiểu Tiểu lại.
Nhưng vào lúc này, nam tử trên mặt đất không thể hô hấp bỗng nhiên hít một hơi.
Ngay sau đó hắn ta bắt đầu hô hấp từng ngụm, cũng mở đôi mắt mệt mỏi ra. Một người qua đường chỉ vào nam tử kêu lên: "Mau xem! Hắn sống lại!"
Mọi người nhìn lại nam tử trên mặt đất, chỉ thấy nam tử mới vừa rồi mất đi ý thức, lúc này thật sự tỉnh lại.
Hồ đại phu ngây ngốc.
Nha đầu này... Dùng chính là biện pháp giết người, vì sao ngược lại trị người tỉnh?
Một tay Tô Tiểu Tiểu cầm khí châm, một tay đè bả vai hắn ta lại: "Ngươi đừng kích động, cũng đừng lộn xôn.”
Nam tử ứa ra mồ hôi lạnh nhìn Tô Tiểu Tiểu.
Hắn ta đều rõ ràng vừa rồi mình là thật sự sắp chết hơn ai khác...
Phụ nhân không nghe được, bà ta đắm chìm ở trong kịch liệt phản kháng của mìn: "Các ngươi giết nhi tử của ta! Các ngươi giết nhi tử của ta — súc sinh — các ngươi đám súc sinh này
Một tiểu tử nhìn không nổi, lớn tiếng nói với bà ta: "Đại thẩm! Nhi tử của ngươi tỉnh!"
"Nhi tử của ta... Gì?" Phụ nhân sửng sốt, duỗi cổ nhìn phía sau Phù lang trung.
Nhi tử của bà ta cũng trùng hợp nhìn lại bà ta.
Bốn mắt nhìn nhau.
Phụ nhân lập tức kích động: "Nhi tử —"
Tô Tiểu Tiểu rút khí châm ra, nói với nam tử: "Ngươi có một cây xương sườn bị gãy, tổn thương tới phổi, khiến cho chứng tràn khí ngực, nguy hiểm đầu tiên đã giải trừ, nhưng còn cần trị liệu kế tiếp, để ngừa bệnh tình chuyển biến xấu."
Nam tử hơi gật đầu.
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Ngươi là ở lại Nhân Tâm Đường trị liệu, hay là vê Đệ Nhất Đường chúng ta trị liệu, tùy ngươi."
Nam tử đang muốn suy yếu mở miệng, hồ đại phu nói trước một bước: "Bay bại! Mới vừa rồi hắn ta gãy xương vì sao không nói?"
Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng nói: "Hắn nói hắn đau toàn thân, ngươi không nghe thấy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận