Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2847: Vệ Tiểu Bảo Làm Loạn 2

Chương 2847: Vệ Tiểu Bảo Làm Loạn 2Chương 2847: Vệ Tiểu Bảo Làm Loạn 2
Lăng Vân nói: “Ô, đã trễ thế này, hắn phái người tới đây làm gì?”
Hạ Hầu Khanh nuốt xuống cổ họng trướng đau cùng chua xót ở đáy lòng, nhịn xuống nhìn nhi tử, xúc động nói: “Thành chủ... bị Hạ Hầu Nghĩ... ám sát... sau này...các ngươi không cần tìm thành chủ. còn có... Hạ Hầu Nghi hắn... luôn giả trang... bệnh của hắn... không nghiêm trọng như vậy...'
Lăng Vân hỏi: “Dựa vào đâu để ta tin ngươi?”
Hạ Hầu Khanh vẫn luôn đưa lưng về phía Lăng Vân.
Trong lòng ông ta run rẩy, lấy ra một hòn đá nhỏ từ ngực: “Đây là...thành chủ đưa ta mang tới. hắn nói...đa tạ Nhị Hổ...”
Đây là hòn đá may mắn Nhị Hổ đưa cho Hạ Hầu Khanh chiều nay.
Đương nhiên không phải là tặng không.
Hòn đá như vậy, Nhị Hổ không một ngàn cũng phải một trăm nhưng mỗi một viên Nhị Hổ đều tự mình nhận ra.
Đệ tử lấy viên đá đưa cho Lăng Vân.
Lăng Vân nhìn sau đó vân đạm phong khinh hỏi: "Hắn còn dặn dò cái gì không?”
Hạ Hầu Khanh nghẹn ngào nói: "Hắn nói... hắn không phải một trượng phu tốt... cũng không phải phụ thân tốt... hắn rất xin lỗi Vân Tịch... và ngươi."
Dứt lời, ông ta nhắm mắt lại, nước mắt nóng bỏng chảy xuống theo mưa.
Ông ta vận lộn đứng lên, khom lưng tập tễnh đi vào trong mưa.
Với thông minh của nhi tử, ngày mai nhìn thấy thành chủ giả kia hẳn là có thể hiểu ra tất cả.
Trong một đêm mất đi tất cả.
Phút cuối cùng khiến ông ta không bỏ được vậy mà không phải vị trí thành chủ, không phải là Hạ Hầu gia, cũng không phải tài phú và quyền thế mà chính là nhi tử bản thân mắc nợ hai mươi năm.
Ông ta chết đi, nhi tử hẳn sẽ không quá khó khăn.
Dù sao trong lòng nhi tử... vẫn chỉ có phụ thân Đoan Mộc Kỳ kia.
Âm ầm!
Lại một tia sấm sét hiện lên.
Ông ta đâm vào một tảng đá, đập đến mức vỡ đầu chảy máu. Ông ta đau rồi nở nụ cười.
Tiếng sấm thứ hai hiện lên, cuối cùng ông ta không chống đỡ được, ngã thẳng xuống. ...
Hôm sau, bầu trời quang đãng.
Tiểu Hổ ngồi trên bồ đoàn, cơ thể nhỏ bé ghé lên bàn, khổ đại cừu thâm mà nhận biết chữ.
Lăng Vân dạy Đại Hổ biết hết, Nhị Hổ cũng không kém.
Chỉ có Tiểu Hổ, một chữ cũng không biết!
Trong viện truyền ra tiếng cười của Đại Hổ và Nhị Hổ.
Tiểu Hổ giận dỗi nói: "Hừ! Có mò ra cũng không nổi! Tiểu Phủ đi tìm muội muội! Không chơi với Đại Phủ với Nhị Phủ nữa!"
Tiểu Hổ hếch cằm lên, không quay đầu ra khỏi Thanh Vân Cung.
Trong Phi Vân Cung, Tô Tiểu Tiểu vừa mới cho Tiểu Bảo uống xong sữa.
Công chúa Huệ An ôm lấy Vệ Tiểu Bảo.
Lúc này Vệ Tiểu Bảo đang tỉnh, đôi mắt đen nhánh to tròn nhìn nàng ta, công chúa Huệ An vừa đùa đã cười.
Chử Phi Phượng đi qua đùa con bé.
Con bé cũng cười khanh khách.
Tim hai nữ nhân đều muốn nhũn ra.
Bỗng nhiên, Quỷ Phố ho nhẹ một tiếng, lạnh lùng đùa con bé một chút.
Vệ Tiểu Bảo ngừng cười.
Gương mặt nhỏ nghiêm túc giống như đang nói, lừa bá mẫu lừa di di, còn phải lừa ngươi?
"AI Cánh tay của ta! Cánh tay của ta biến mất! Ai lấy đi cánh tay của tal"
Ở một gian sương phòng khác truyền tới tiếng thét của Vệ Lục Lang.
"Lục công tử, sao cánh tay ngươi lại không thấy đâu? Tháng này mấy lần rồi?"
Là giọng của Linh Âm.
Cơ thể Tô Tiểu Tiểu run lên, cười với công chúa Huệ An và Chử Phi Phượng: "Hình như Tiểu Bảo ăn chưa no, ta đến cho ăn."
Nói xong nàng ôm Tiểu Bảo vào trong buồng.
Công chúa Huệ An tiếc nuối đứa nhỏ mềm mại kia: "Cho ăn thì cho ăn, ôm làm gì?" Để nàng ta cho ăn!
Nàng ta cũng muốn cho Tiểu Bảo ăn!
Tô Tiểu Tiểu lên trên giường, buông rèm xuống, nghiêm khắc hỏi Vệ Tiểu Bảo: "Có phải ngươi lại lấy cánh tay Lục bá bá không?”
Vệ Tiểu Bảo ra vẻ vô tội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận