Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 516: Dinh Ca Ra Tay 4

Chuong 516: Dinh Ca Ra Tay 4Chuong 516: Dinh Ca Ra Tay 4
Tô Mạch lạnh lùng liếc nhìn Vệ Đình một cái, trinh trọng nói với Tô Tiểu Tiểu: "Vậy được, hôm nay ta nói rõ với muội, hắn tên là Vệ Đình, còn gọi là Vệ tích triều, là cháu trai của Võ an quân Vệ Uy. Vệ gia và Tô gia chúng ta là một mất một còn, Tần gia cũng vậy. Nên tốt nhất muội đừng có bất kì quan hệ gì với hắn!"
Tô Tiểu Tiểu trâm mặc.
Tô Mạch và Tô Tiểu Tiểu chưa tiếp xúc nhiều nhưng cũng nhìn ra được tính tình của nha đầu này không bình thường.
Hắn không chắc lời mình nói có khiến nàng dao động hay không.
Hoặc là, hai nhà Tần, Tô không có tư cách khiến nàng dao động.
Khi hắn cho rằng nha đầu này sẽ coi ân oán đời trước là gió thoảng qua tai, chỉ thấy Tô Tiểu Tiểu từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt ngưng tụ một cỗ đau thương lớn.
Tay Tiểu Béo do dự rút khăn ra, phẩy một cái giữa không trung.
Trong nháy mắt, nàng như đổi thành một người khác, ôm khăn che ngực, vẻ mặt trở nên vô cùng bi thương.
Nàng nhìn chăm chú Vệ Đình, sụt sịt như muốn khóc.
Sơn vô lăng, thiên địa hợp, nãi dám cùng quân tuyệt."
"Quân làm như bàn thạch, thiếp làm như bồ vĩ, bàn thạch vô dời đi, bồ vĩ nhận như tơi"
Vệ Đình: "Nói tiếng người."
Tô Tiểu Tiểu quay mặt đi, bật khóc: "Chúng ta không hợp, sau này đừng nên gặp lại!"
Vệ Đình: "Trả lại con trai cho ta."
Tô Tiểu Tiểu lập tức quay đầu lại, mỉm cười nói: "Tướng công, chúng ta về nhà thôi!"
Tô Mạch: ...'
Đêm đã khuya.
Trên xe ngựa trở về, Tô Tiểu Tiểu không chống lại được cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Vệ Đình ngồi bên cạnh nàng, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng đỡ lấy đầu nhỏ của nàng để nàng tựa đầu vào vai mình.
Ánh mắt hắn vẫn lạnh nhạt như cũ.
Hắn nắm tay nàng đặt lên trên đùi mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ ve mu bàn tay nàng, giữ mày ẩn giấu sự dịu dàng.
Tô Mạch dời mắt đi. Xe ngựa đi đến hẻm hoa lê.
Tô Nhị Cẩu ở nhà chính ngủ gà ngủ gật chờ tỷ, nghe thấy động tĩnh của xe ngựa lập tức tỉnh táo lại.
"Tỷ!"
Thằng nhọc vội chạy ra, kéo cửa nhà.
Tô Tiểu Tiểu mở mắt, mơ mơ màng màng xuống xe ngựa,
Tô Nhị Cẩu lại nhìn vê phía Vệ Đình cùng xuống với Tô Tiểu Tiểu, con ngươi sáng rực: "Tỷ phu?"
"Ừm, sao còn chưa ngủ?" Vệ Đình vươn tay, hai mắt nhìn Tô Nhị Cẩu nhưng tay vẫn nhẹ nhàng chắn ở khung cửa.
Trán Tô Tiểu Tiểu khẽ cọ lên mu bàn tay hắn.
Tô Tiểu Tiểu đi vào phòng.
Lão cha Tô cũng chưa ngủ, ở nhà chờ con gái.
"Con gái, con đã về rồi?"
"Dạ"
Tô Tiểu Tiểu kéo cửa phòng ra, ngả người lên trên giường.
Lão cha Tô đi ra cửa.
"A? Con rể cũng đã trở lại? Đứng giữ cửa làm gì? Còn không vào đi?"
Ông ấy lại nhìn về phía Tô Mạch cùng xuống xe: "A, ngươi... ngươi là... con trai của Tô lão gia nhỉ?"
"Thúc... Tô Mạch há miệng thở dốc, nhẹ nhàng gọi: "Tô đại thúc."
Tô Thừa nhìn hắn, lại nhìn vê phía Vệ Đình: "Các ngươi quen biết à? Cùng tới?"
Hai người nhất thời không đáp lại.
Cái này không dễ trả lời.
Nói không quen thì là gạt người, nhưng nếu nói quen lỡ như Tô Thừa hỏi hai người có quan hệ gì chẳng lẽ lại nói hai người bọn họ là kẻ thù?
Cũng may Tô Thừa không có hứng thú.
"Cũng không còn sớm nữa, không tiện cho ngươi ngồi chơi. Ngươi mau đi về đi, đừng để người nhà lo lắng."
Tô Thừa nói xong với Tô Mạch liên túm Vệ Đình vào.
"Trong nồi có bánh bao nóng..."
"Lát nữa con đi xem Nhị Hổ một chút, buổi chiêu nó kêu đau răng..." "Cái kia của Nhị Cau lại hỏng rồi, ta sửa cả đêm..."
"Cha, cha đi ngủ đi, để con sửa."
"Được, vậy ta đi ngủ... mệt chết ta... nhớ dập lửa trong bếp, nếu không sẽ cháy nồi..." "Biết rồi, cha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận