Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 121: Mua Ban 2

Chuong 121: Mua Ban 2Chuong 121: Mua Ban 2
Các khách nhân ăn điểm tâm Tô Tiểu Tiểu bán, lại ăn Cẩm ký sẽ cảm thấy căn bản giá trị không được giá này.
“Ngươi làm nhiều như vậy, đơn giản chính là vì phối phương.” Tô Tiểu Tiểu nhất châm kiến huyết.
Tôn chưởng quầy bị chọc thủng tâm tư, chớp mắt mặt không nhịn được: “A, lời này khiến ta nhận như thể nào đây? Tôn mỗ ta một lòng muốn kết thiện duyên với Tô cô nương, nhưng Tô cô nương vẫn luôn không cho Tôn mỗ cơ hội. Hiện giờ chủ nhân bên kia cũng nghe nói một chút tiếng gió, Tôn mỗ không thể cho chủ nhân công đạo.”
Tô Tiểu Tiểu nói: “Chuyện bên trong Cẩm Ký các ngươi, ta không có hứng thú, nếu ngươi chỉ là vì phổi phương -"
Tô Tiểu Tiểu nói đến đây này, giọng nói ngừng lại.
Tôn chưởng quầy lộ ra ý cười dân thực hiện được.
"Như vậy có thể khiến cho ngươi thất vọng rồi."
Tôn chưởng quầy nghi ngờ mình nghe lâm.
Nha đầu này nói cái gì?
Khiến ông ta thất vọng?
Chuyện nháo đến lúc này, nàng vẫn không tính thỏa hiệp sao?
Ông ta nghi ngờ nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu: 'Ý của ngươi là —"
Tô Nhị Cẩu lớn tiếng nói: "Ý tứ của tỷ ta chính là, chúng ta không bán phối phương!"
Tôn chưởng quầy lắc đầu: "Nha đầu, ngươi quá trẻ tuổi, kết quả của rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngươi đừng cho là không thể làm gì. Ngươi đừng cho là ta năm lần bảy lượt khách khí với ngươi, ngươi thật sự cho là ta không biết giận!"
Tính tình của Tôn chưởng quầy, khi ở Cẩm Ký cứu hài tử lân đầu tiên, Tô Tiểu Tiểu đã lĩnh giáo rồi.
Người này không thiện tra, trong mắt chỉ có làm ăn, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, cười cũng là ông ta, âm cũng là ông ta.
Mấy năm nay Cẩm Ký buôn bán thịnh vượng, công của ông ta không thể không có.
Luận tài năng ông ta là có, luận phẩm hạnh, thiếu chút nhân tính.
Tô Nhị Cẩu cà lơ phất phơ đi về phía trước vài bước, chắn ở trước mặt Tô Tiểu Tiểu, nói với Tôn chưởng quầy: "Ngươi hù dọa ai vậy? Lại hung dữ với tỷ của ta, đánh chết ngươi!"
"Tô tiểu huynh đệ 一一" "Gọi ai là tiểu huynh đệ? Tiểu huynh đệ là ngươi gọi sao? Tỷ của ta nói không bán! Ngươi hỏi một trăm lần, vậy cũng vẫn không bán!"
Nụ cười của Tôn chưởng quầy lại lạnh xuống lần nữa: "Tô cô nương, ngươi xác định muốn đối nghịch với Cẩm Ký sao?"
Tô Tiểu Tiểu lạnh nhạt cười: "Thì ra là ở trong mắt Tôn chưởng quây, một thôn cô nho nhỏ như ta, lại có tư cách đối nghịch với Cẩm Ký đường đường, Tôn chưởng quầy là đang cất nhắc ta, hay là đang tự hạ thân phận Cẩm Ký?"
Vẻ mặt của Tôn chưởng quầy cứng một chút.
Không sai, một người nông thôn đến bán rong mà thôi, theo lý thuyết là không vào được mắt Cẩm Ký.
Giống như một mãnh hổ, sao có thể đi để ý một con kiến trên mặt đất?
Nhưng ông ta cố tình là để ý, không chỉ có để ý, còn nghẹn ở cổ họng.
Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía ông ta: "Mới vừa rồi chính ngươi cũng nói, hòa khí sinh tài, nhưng ta chỉ là không đồng ý bán phối phương cho các ngươi, ngươi đã mọi cách làm khó dễ với chúng ta. Chẳng lẽ ở Cẩm Ký các ngươi, làm buôn bán không phải ngươi tình ta nguyện, mà là cường mua cường bán sao?"
Sắc mặt Tôn chưởng quầy càng khó nhìn.
Nha đầu này nhanh mồm dẻo miệng, mình lại nói không được nàng.
Nhưng, hôm nay mình không phải là giảng đạo lý với nàng!
Tôn chưởng quầy trầm giọng nói: "Nha đầu, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi bán phối phương hay là không bán?”
Tô Tiểu Tiểu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Không bán, ngươi hỏi ta một trăm lần, ta cũng vẫn không bán."
Ánh mắt Tôn chưởng quầy lạnh xuống dưới: "Xem ra ngươi tính đi một con đường chết!"
Tô Nhị Cẩu nhiều năm đánh lộn bản năng nguy cơ khiến cậu đã nhận ra một tia không thích hợp.
"Ngươi muốn làm gì?" Cậu quát to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận